Chương 11

11.7K 343 7
                                    

Chương 11
Edit: shitbaydaytroi

Lạc Táp thật sự không muốn nhắc tới Tưởng Mộ Tranh, nghĩ đến cô còn thiếu anh ta 170 tệ còn thừa chưa trả lại, cô liền cảm thấy khó chịu.

Quay lại nhìn một bên sườn mặt Chu Nghiên: " sắp ăn cơm rồi, chị không thể nói chuyện gì tốt đẹp hơn hay sao?"

Chu Nghiên cười: " cái này dễ, vậy chúng ta tâm sự chuyện phó cục Phó Duyên Bác, lúc ăn cơm lại nói chuyện soái ca, khai vị a."

Lạc Táp: " ..."

Ăn xong cơm trưa, ghé vào bàn nghỉ ngơi chốc lát, mọi người lại tiếp tục đến địa điểm nhận nhiệm vụ làm tiếp công việc. tình huống buổi chiều so với buổi sáng càng không chút khả quan nào cả, rất nhiều người không muốn giao tiền phạt, tranh cãi làm náo loạn lên cũng có, bọn họ nói đến rát họng, có người chính là không chịu hiểu cũng không chịu hợp tác, thậm chí còn có người nằm trên mặt đất, nói họ đánh người.

Vội vã cả một ngày, buổi tối về đế nhà đã là 8 giờ, Lạc Táp kiệt sức uống một hộp sữa chua, ăn chút trái cây, liền tắm rửa rồi đi ngủ. Vừa nằm lên giường, Lạc Táp liền nghĩ tới tiền thiếu chưa trả lại Tưởng Mộ Tranh.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chủ động kết bạn WeChat với anh ta rồi sau đó phát bao lì xì cho anh ta nhận rồi xóa kết bạn đi.

Thông qua số điện thoại Lạc Táp tìm WeChat của Tưởng Mộ Tranh, Lạc Táp do dự vài giây ấn gửi kết bạn, ghi chú là Lạc Táp, gửi đi yên tĩnh chờ thông báo gửi đi.
Vài phút sau, có tin nhắn gửi đến.

Tiện nam ngu xuẩn: [ cô gọi điện thoại cho tôi.]

Lạc Táp: [???]

Tiện nam ngu xuẩn: [ tôi muốn xác nhận lại một chút có phải cô thêm tôi trên WeChat không?]

Lạc Táp: "..."

Đại khái là ban ngày bị cô dọa anh ta đứng duy trì trật tự nên trong lòng không thoải mái, muốn tìm cô đâm chọc đây mà.

Cô không để ý tới anh ta nữa, trực tiếp tắt điện thoại ném sang một bên.

Tắt đèn đi ngủ.

Tưởng Mộ Tranh dựa vào cửa sổ thư phòng hút thuốc, điện thoại vẫn yên lặng như cũ, anh cau mày.

Cuối thu gió đêm thổi đến có chút lành lạnh man mát, thổi đến đặc biệt thoải mái. Tưởng Mộ Tranh chống tay lên lan can nhìn một vòng quanh tiểu khu đang chìm vào bóng đêm.

Ánh đèn đường chiếu xuống, mỗi bồn cây trong tiểu khu đều là cảnh đẹp ý vui, trước kia tại sao anh lại không phát hiện ra tiểu khu này hóa ra cũng có nét đẹp. Hút xong điếu thuốc, Lạc Táp vẫn không gọi điện đến đây.

Tưởng Mộ Tranh nhìn điện thoại chằm chằm mấy giây, cười nhẹ, anh ta sao lại đi chấp nhặt với loại nữ nhân này a, huống hồ cô ta cũng chỉ là loại ngực lớn ngốc nghếch, tóc dài kiến thức ngắn nữ nhân nông cạn.

Anh ta chủ động thân sĩ gọi điện tới, bên đầu kia vang lên tiếng ' đô—đô---đô' thanh thúy.

Một giây.

[ HOÀN ]Đường Một Chiều, Ngược Lối Yêu Thương- Mộng Tiêu NhịWhere stories live. Discover now