Chương 104

1.1K 35 1
                                    

Xe ngựa khó khăn đi trên con đường tuyết đọng thật dày, đánh xe cấm vệ quân có tâm để xe ngựa chạy nhanh hơn một chút, nào ngờ con ngựa trượt chân, xe ngựa trên đường lúc ẩn lúc hiện.

"Cẩn thận một chút," Thạch Tấn cưỡi ngựa đi đến bên cạnh xa phu, trầm mặt nói, "Nếu Phúc Nhạc Quận chúa bị thương, các ngươi ai có thể bồi thường được?"

"Vâng," cấm vệ quân sợ làm mã phu tới mức trán đầy mồ hôi, trong lòng lại có chút nghi hoặc, Thạch gia cùng Ban gia không phải hẳn là có mâu thuẫn sao, vì sao Phó thống lĩnh dường như không có phản cảm với Phúc Nhạc Quận chúa?

Bất quá ân ân oán oán giữa các quý tộc, cũng không phải người có thân phận như bọn họ có thể hiểu, nếu Phó thống lĩnh không muốn nhân cơ hội này thu thập Phúc Nhạc Quận chúa, hắn cũng sẽ không đi đắc tội với loại quý nhân này.

Ban Họa đỡ đỡ nhung thoa tuyết thỏ bên mái, giả vờ như không nghe thấy đối thoại bên ngoài, vén rèm nhìn ra ngoài, đã sắp đến Hoàng Cung.

"Thạch Phó thống lĩnh," cửa cung sớm có thái giám chờ, hắn nhìn thấy Thạch Phó thống lĩnh, vội nói, "Bệ hạ có lệnh, để Quận chúa trực tiếp ngồi xe ngựa đến Đại Nguyệt Cung, không cần xuống ngựa."

Thạch Tấn quay đầu lại nhìn xe ngựa phía sau, khẽ gật đầu nói: "Ta đã biết."

các hộ vệ canh ngoài cửa cửa cũng không nâng đầu, bọn họ tùy ý chiếc xe ngựa xa hoa này vội vàng đi qua, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không có. Bánh xe lăn trên tuyết tạo ra vét hằn thật sâu, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, các hộ vệ mới dám trao đổi một ánh mắt.

Thành An Hầu tiến cung trước Phúc Nhạc Quận chúa thời gian một nén nhang, Bệ hạ vội vã triệu kiến bọn họ làm gì?

"Thạch Phó thống lĩnh," Ban Họa ngồi trong xe ngựa mở miệng nói, "Ở trong cấm cung cưỡi xe ngựa, có phải có chút không ổn hay không?"

Thạch Tấn kéo dây cương, lui sang một bên chắp tay nói: "Quận chúa, đây là mệnh lệnh của Bệ hạ."

Ban Họa ý vị không rõ khẽ cười một tiếng: "Lần này, hẳn là không ai đem ta từ trong xe ngựa kéo đi ra ngoài chứ?"

Thạch Tấn sắc mặt một túc, biểu tình cung kính nói: "Quận chúa nói quá lời, hạ quan không dám mạo phạm."

Lúc trước ở trong cung làm ngã ngựa của Phúc Nhạc quận chúa, đã trở thành chuyện không thể tiêu tan trong lòng hắn, bây giờ Ban Họa nhắc lại, trong lòng hắn tựa như thẹn, tựa như hối, lại có vài phần chua xót cùng tiếc nuối nói không rõ.

Nếu đó hắn không làm Ban Họa ngã ngựa, mà làm bạn nàng cùng đi gặp Bệ hạ, có lẽ......

Hắn cười khổ, thế nhưng cảm thấy suy nghĩ của mình có chút kỳ lạ.

Ban Họa cười một tiếng, cho đến khi xe ngựa dừng trước cửa chính Đại Nguyệt Cung, nàng cũng không nói thêm gì nữa.

"Quận chúa, đã đến Đại Nguyệt Cung."

Ban Họa bước xuống xe ngựa, cấm vệ quân xung quanh lập tức cúi đầu, lui về sau một bước, ngay cả Thạch Tấn thân là thống lĩnh cũng xuống ngựa, duy trì tư thái cung kính. Hắn cúi đầu, có thể nhìn thấy cũng chỉ là mấy viên đá quý màu lam thêu trên giày hồ cừu tố sắc, hợp với cung trang trắng thêu hoa sen màu lam của nàng.

Ta Chính Là Nữ Tử Như Vậy - Nguyệt Hạ Điệp ẢnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ