Chap 7/ Anh muốn gì ở tôi?

Comenzar desde el principio
                                    

Phác Xán Liệt biết là cậu đang hiểu lầm mình nhưng không có ý định giải thích. Không phải là anh chê bai nơi cậu ở, mà là nhìn thấy cậu ở một nơi quá đỗi cơ bản như vậy thật khiến anh đau lòng.

-"Bây giờ anh về được rồi đó! Tổng giám đốc! Xin phép ngài tôi lên nhà! "
Bạch Hiền cảm thấy vô cùng bực mình khi anh dùng cái giọng điệu con nhà giàu đó để nói với cậu.

-"Ngủ ngon! "____Anh nắm tay cậu kéo lại, ôm cậu một cái rồi nói một câu. Còn Bạch Hiền sau đó lập tức đẩy anh ra rồi đi lên.

Sáng hôm sau....

Phác Xán Liệt vẫn vào quỹ đạo thường ngày, là một tổng tài cao cao tại thượng.
Chỉ là hôm nay, anh thấy vô cùng nhớ cậu, cảm giác như xa nhau vạn năm rồi. Cuối cùng anh không chịu được mà đi xuống phòng của cậu. Nhìn vào bên trong lại không thấy có ai. Anh giơ đồng hồ lên nhìn, cũng đã hơn mười giờ sáng, sao vẫn chưa đến?

Đứng nhìn một lúc, gọi điện cũng không thấy cậu nghe. Lúc anh đang định quay lên phòng làm việc thì lại đụng mặt với Nhật Hạ. Anh liếc nhìn ả một cái thật lạnh rồi bỏ đi.

-"Liệt! Em xin lỗi! "

-"Chuyện gì? "
Anh giả vờ như không biết, muốn ả tự mình nhận lấy.

-"Hôm trước lẽ ra em không nên làm vậy, em không nên nói xấu nhân viên của mình, cũng không nên bỏ thuốc anh, nhưng mà....em cũng chỉ là muốn anh vui vẻ. "
Ả nói và cố tình nhấn mạnh hai từ "nhân viên" như nhắc nhở anh thân phận của cậu.

-"Vui vẻ? Cô hiểu tôi được bao nhiêu? Chắc cô không biết tôi ghét nhất mấy loại phụ nữ não ngắn dám chơi sau lưng tôi? "

Anh nói xong thì bỏ đi, không cho ả thêm cơ hội biện minh nào.

Hai ngày sau đó, anh vẫn luôn tìm kiếm cậu nhưng kết quả vẫn không thấy cậu tới công ty. Anh bắt đầu lo lắng và bồn chồn không yên.

Sau giờ tan làm, anh quyết định đến căn hộ tìm cậu. Mấy ngày không gặp, anh nhớ cậu đến phát điên rồi, vừa nhớ vừa lo lắng.

Bạch Hiền đang ngồi trong phòng khách xem tivi thì điện thoại lại reo. Là số của người kia. Nhưng cậu cũng không thèm nghe máy. Điện thoại cứ như vậy đổ chuông mấy lần liền. Cuối cùng im lặng khoảng 3 phút thì cậu nhận được một tin nhắn.

"Em dám không nghe máy của tôi? Tôi biết là em đang ở trong nhà, tôi đang đứng trước cửa,em hãy ra mở cửa nếu không đừng trách tôi! "

Bạch Hiền đọc tin nhắn xong thì bĩu môi. Người đàn ông này sao lại bá đạo vậy chứ?

Lại thêm một tin nhắn khác "Một là em tự mình ra mở cửa, hai là tôi sẽ phá cửa xông vào! "

Phác Xán Liệt ở bên ngoài đợi rất lâu cũng không thấy động tĩnh gì thì bắt đầu nổi cáu mà đập cửa ầm ầm.

-"Biện Bạch Hiền! Em mau ra mở cửa, nếu không tôi đếm đến ba thì đừng trách! "

-"..."

-"1.........2........."

-"Anh bị điên à! Bây giờ có biết là giờ mọi người trở về nhà không? Anh làm ồn như vậy là vì gì? Anh không sợ mất mặt nhưng tôi thì có! "

-"Bên trong cũng ổn đó nhỉ?! "____Anh dường như không quan tâm bị cậu mắng chửi, cứ thế đi vào trong rồi ngồi an toạ trên ghế sofa.

-"Anh cứ ngồi đó đi! Tôi còn có việc! Không tiện tiếp đón! "
Bạch Hiền nói rồi định đi vào trong phòng ngủ, mặc kệ anh thì anh lại nói tiếp :

-"Mấy hôm nay tại sao em không đến công ty? "

-"À! Hoá ra là Tổng giám đốc đang quan tâm một nhân viên nhỏ như tôi sao? Nếu chỉ vậy mà lại phiền ngài đến tận đây, thật ngại quá!"

-"Em đang trốn tránh tôi đấy à? Còn nữa, lần sau không được trước mặt tôi gọi là Tổng giám đốc,gọi Phác Xán Liệt là được rồi!"

-"Vậy thôi sao? Vậy anh còn gì căn dặn không? Nếu không thì xin phép về cho tôi còn có việc! "

-"Em nhất định phải đuổi tôi đi sao? Cũng nhất thiết phải không quan tâm tôi như thế? "
Anh đưa ánh mắt trầm ấm nhìn cậu.

-"Giữa tôi và anh là loại quan hệ gì? Tại sao tôi lại phải quan tâm anh?"

-"Bạch Hiền! Em có thể thôi nói những câu phũ phàng vậy được không? "____Anh đứng phắt dậy, ôm hai bả vai cậu nói.

-"Sao? Anh không nghe nổi? Không đúng sao? Cùng lắm cũng chỉ là tình một đêm thôi! Mà anh cũng đừng nghĩ gì, tôi bây giờ cũng chỉ coi đó là một giấc mộng xuân thôi!Đừng có nói với tôi là anh.......!"

Bạch Hiền cố làm cho mình không mềm lòng, nhưng còn chưa nói xong thì đã bị anh ôm chặt vào lòng :

-"Bạch Hiền! Anh không biết vì lí do gì mà em lại ghét anh đến vậy nhưng anh là thật lòng yêu em mất rồi, xin em có thể đừng nói với anh mấy câu đau lòng đó được không?"

Bạch Hiền để anh ôm một lúc mới nhúc nhích đẩy mạnh anh ra :

-"Nếu anh muốn lên giường với tôi lần nữa thì tôi sẽ cho anh, nhưng xong rồi xin anh hãy biến mất khỏi cuộc sống của tôi!"

Bạch Hiền vừa nói vừa đưa tay định cởi áo sơ mi thì anh lại ngăn lại :

-"Bạch Hiền! Em nghĩ anh là loại người như vậy sao?"

-"...."

-"Bạch Hiền! Trước đây chưa quen em anh quả thật chưa từng có cảm giác rung động một người nào đó đến điên dại như vậy, cho đến khi anh gặp em..."

-"Đàn ông mấy người có bao giờ thật lòng, có bao giờ chung thủy với tình yêu của mình. Chẳng qua là thú vui nhất thời thôi đúng không? Lời anh nói ra, tôi quả thực một chút cũng không tin! Xin anh về cho!"

Bạch Hiền nói xong thì đi ra mở cửa lớn ý bảo anh đi về.

-"Bạch Hiền! "

-"Anh mau về đi! Nếu không tôi sẽ ngay lập tức chuyển nhà! "

-"Được rồi! Anh sẽ đi! Em không cần vất vả chuyển đi đâu cả! Lời anh nói tất cả là thật lòng! Tin hay không tùy em! "

Anh biết cậu còn đang mất bình tĩnh, dù anh nói gì cũng không làm cậu lay động nên đành đi về.

Bạch Hiền sau khi để anh đi thì không biết tại sao nước mắt lại rơi, trái tim đau nhói và trong lòng xót xa vô cùng. Cậu có thực sự ghét bỏ anh như vậy hay là chỉ vì cậu còn bị cái gai trong quá khứ chi phối? 

____

Mọi người ơi, chắc hẳn các cậu đều nghe tin về Kai rồi chứ? Thực sự mình rất buồn và rất lo lắng cho anh ấy. Cũng không còn tâm trạng nào nữa. Nhưng hôm nay mình up Chap này vì muốn thông báo với mọi người mình sẽ trì hoãn fic một thời gian. Mình cảm thấy ngay vào thời điểm này, mình không nên có hoạt động nào cả.

Cầu cho bác ra đi thanh thản, bác là nguồn động lực lớn lao, là người cha vĩ đại. Cảm ơn bác vì đã mang đến cho EXO-L chúng con một EXO KAI tuyệt vời. Bác hãy yên nghĩ, chúng con sẽ luôn ở bên cạnh động viên, cổ vũ cho anh ấy.


                                         Sadness   -7/5/2018-

[Longfic/Chanbaek] Bảo Bối! Xin Đừng Rời Xa AnhDonde viven las historias. Descúbrelo ahora