Luhan thoáng ngẫn người, người đàn ông này, là người lần đầu tiên trong ngần ấy năm nghĩ cho cậu, Luhan chợt cảm thấy ấm áp trong lòng, liệu ông ấy có thật tâm đối tốt với cậu?

- Cháu không sao, để cháu giúp chú.

.

.

- Mọi người dùng gì cứ gọi thoải mái đ..._ chưa dứt lời đã thấy hai cô chi em nhà Luhan hăng hái gọi món, rồi sau đó là đến cái trừng của bà Yuna dành cho hai cô, Luhan thì khẽ thỡ dài, còn ông Park chỉ biết lắc đầu cười.

- Luhan, cháu gọi món đi_ Park Ha Soo đưa thực đơn cho Luhan, ba người kia cũng đã gọi món rồi ấy vậy mà Luhan còn chưa được cầm tới cái thực đơn...

- Cháu ăn gì cũng được ạ, tùy tiện gọi một món cho cháu là được rồi_ Luhan mỉm cười, Park Ha Soo lại thấy thương cho cậu bé, chắc lần đầu tiên đi nhà hàng sau khi cha thằng bé mất nên không biết gọi món gì, Park Ha So ngẫm nghĩ một chút rồi gọi phục vụ_ Cho một Spagetti hải sản không hành.

Luhan giật mình, sao ông ấy biêt cậu không thích ăn hành? Chẵng nhẽ trước đây đã từng gặp? Luhan cố nhớ nhưng chẳng nhớ rõ được vì sau lần cha cậu mất, Luhan chỉ còn lại kí ức mơ mơ hồ hồ.

.

.

Ăn tối xong, mọi người lên xe và về đến căn hộ của ông Park, căn hộ to lớn sang trọng nằm trong khu biệt thự, cùng với khoảng sân khá rộng. Vừa bước vào nhà, Luhan cảm thấy nơi này rất ấm cúng lại còn sạch sẽ gọn gàng, ông Park tuy sống một mình nhưng cũng rất tự lập đấy chứ!

- Em xí phòng này!_ tiếng Yuna vọng ra từ căn phòng trên tầng, thì ra cô nàng đã nhanh chân chọn phòng cho mình rồi.

- Luhan, cháu cũng chọn phòng đi_ ông Park cười nói với Luhan_ Có đủ phòng cho cháu chọn đấy.

- Cháu cũng có ạ? _ Luhan tròn mắt nhìn, đáp lời cậu là cái gật đầu của ông Park, Luhan liền chạy lên phòng với chiếc balo của mình.

Luhan chọn cho mình căn phòng cuối hành lang, trên đây có tổng cộng 3 phòng, hai căn nằm một bên, một căn thì ở đối diện, sát cầu thang , hai đầu của hành lang đều có cửa sổ, Luhan chọn căn ở cuối hành lang, cũng chính là căn phòng sát với cầu thang, bước vào phòng, Luhan đặt đồ lên giường rồi mở cửa sổ, ngắm nhìn, phòng này ở mặt sau của căn hộ, Luhan mịt mờ thấy được thành phố đang lên đèn, Sehun đang ở một nơi nào đó bên kia, liệu cậu có gặp lại được hắn không? Luhan thoáng giật mình rồi lắc đầu, lại nghĩ lung tung rồi. Nghĩ thế rồi Luhan cũng đi tới xếp đồ...
.

.

.
Xếp đồ xong thì cậu mới nhận thấy đã trễ quá rồi, bèn đi xuống nhà bếp lấy cốc nước. Trong nhà rất tối, chỉ có chút ánh sáng len qua từ cửa sổ thông gío, Luhan chợt thấy phiá nhà bếp có ánh đèn, gìơ này vẫn còn người thức ư?

Luhan đi đến thì thấy ông Park đang ngồi uống rựơu bèn nhỏ giọng hỏi_ Khuya thế này rồi, bác vẫn chưa ngủ sao ạ?

- A, Luhan à, bác chợt nhớ đến vài chuyện hồi xưa, cháu cần gì sao?

- Cháu xuống lấy cốc nước ạ.

- Để bác lấy cho_ ông Park đứng lên cầm bình rót nước cho Luhan_ Luhan, có làm phiền cháu không, ngồi đây nói chuỵên với bác chút nhé!

Luhan nghe cũng bối rối gật đầu rồi kéo gế ngồi xuống.

- Luhan này, cháu thấy ta như thế nào?_ Luhan thoáng sửng người, nhưng rồi cũng nói_ Bác tốt lắm ạ!

- Haha_ ônh Park cười_ Để ta kể cho cháu nghe chuyện này.

- Trước đây ta và cha cháu từng là anh em kết nghĩa_ Luhan hít sâu một hơi_ Ta cũng đã từng gặp cháu, lúc đó cháu rất đáng yêu, nhìn thấy ta thì cứ gọi "bác Soo bác Soo"._ nói đến đây rồi ông Park ngập ngừng.

- Chuyện này rất xấu hổ, nhưng ta lại rất muốn kể cho cháu nghe._ nói rồi lại uống thêm ngụm rượu_ Ta lúc trước rất thích Yura, nhưng cô ấy lại một lòng một dạ yếu thương cha cháu, ấy thế mà cha cháu lại chỉ yêu mỗi Hae Mi, cô nàng ca sĩ nỗi tiếng thời đó. Cha cháu lúc đó là một nhạc sĩ tài ba, sáng tác ra rất nhiều bài hát hay, đẹp như tình yêu của ông và Hae Mi.

- Lúc đó hai người yêu nhau rất sâu đậm, nhưng lại vì kình tế bấy gìơ khó khăn, nhà của ông ấy chỉ có mỗi ông là con trưởng và một người con nuôi, cha cháu phải chọn lựa cưới Yuna để giúp tập đoàn cha cháu. Sau đó thì công ty cha cháu như sống lại, nhưng ông lại chẳng biết quản lí công ty, thế là người con nuôi ấy lên gíup ông điều hành. Còn riêng Hae Mi,  sau khi chia tay với cha cháu thì liền giải nghệ rồi bặt vô âm tín.

- Còn bác thì sao ạ?_ Luhan hỏi.

- Ta sao? Ta lúc đó chỉ là một nhân viên có chức nhỏ nhoi, công ty đó không dựa vào quen biết mà tiến chức, chỉ có thể dựa vào công việc của bản thân mới xin vào được, nhưng cha cháu đã xin cho ta được vào làm việc nhưng chỉ có thể là nhân viên bình thường.

Thế là ông Park kể những câu chuyện cho Luhan nghe nhưng lại sợ đêm đã khuya và ngày hôm nay cậu cũng đã rất mệt mỏi rồi, nên ông nói cậu đi ngủ sớm, trước khi đi còn nhìn Luhan, nói rất chân thành_ Luhan, trước kia ta mắc nợ cha cháu rất nhiều nên bây gìơ ta sẽ từ từ đền đáp cho cháu!

Nhưng ông vẫn luôn thắc mắc về chuyện lúc đó,  nghe nhiêu nguồn tin cho biết rằng cô ấy lúc bấy gìơ đã mang thai, đó cũng là một trong những lý do mà cô giải nghệ

-----------------------------------------------------------------
Nay viết dài tí :)))
Hai đứa sắp gặp nhau rồi ai hóng không?

[HunHan] [Longfic] Đại ca, đừng bắt nạt tôi nữa màDove le storie prendono vita. Scoprilo ora