22. Hôm qua theo đuổi (2)

4K 321 50
                                    

Ryu Minseok thề là em chẳng còn mặt mũi đi làm nữa. Hiện tại, khó khăn lắm em mới lấy được can đảm để đứng trước máy in của công ty. Để làm gì á? Để in đơn thôi việc chứ còn làm gì nữa?

Nhục quá. Quá nhục rồi. Khoảnh khắc Gumayusi, à không tuyển thủ Lee Minhyung bỏ khẩu trang ra là không khí lúc ấy nó sượng nó quê nó thôn đến mức Ryu Minseok phải chui xuống gầm bàn luôn á.

Đã cố tình chui xuống gầm bàn giấu mặt đi rồi mà còn nghe tiếng phì cười của người kia! Huhu, ba nói đúng, công việc này xì trét quá. Ryu Minseok phải nghỉ việc thôi.

Nhưng mà đến cái máy in cũng không tha cho em. In được chữ 'đơn xin...' là tắc mực, in lại lần hai thì kẹt giấy khiến Ryu Minseok cứ phải đứng loay hoay mãi ở góc in cũng chưa xong.

Đúng lúc này một bàn tay to lớn chạm vào máy in, nhẹ nhàng ấn vài nút thao tác và thành công giúp em in được một bản hoàn thiện.

Vết mực đều in rõ từng trang giấy trắng nhưng trong mắt Ryu Minseok lại chỉ vương lại hàng chữ trắng trên bộ áo khoác nền đen của người kia - Gumayusi.

Cao thật đấy.

Nếu không ngẩng đầu lên thì Minseok chỉ nhìn thấy cần cổ của người ta thôi.

"Cậu định xin nghỉ việc à? Buồn thật, tớ vừa xin ban quản lý xem xét về vị trí của cậu. Tớ thấy cậu đi support rất hợp với tớ, đáng tiếc..."

Ryu Minseok nhận lấy tập giấy từ tay Lee Minhyung, hôm nay hắn không đeo kính, cặp mắt sắc bén như có ma thuật mê hoặc đầu óc của Ryu Minseok. Cún con mụ mị đến nỗi em không chỉ đồng ý ở lại T1 mà còn đáp ứng việc sẽ trở thành support của hắn.

-*-

"Gumayusi à, mày cao tay đấy. Hôm qua vừa khen nức mũi người ta xong, hôm nay đã biến nhóc ấy thành sp của mình rồi. Khá quá nhở."

"Hoá ra đấy là lí do hôm nay mày tháo kính với vuốt tóc à?"

"Hay là có ý gì với nhóc ấy rồi phải không?"

"Không. Tao chỉ muốn đội có thêm một người giỏi thôi."

"À~ công-tư-phân-minh."

"Trêu tao thì được. Nhưng bọn mày đừng có trêu cậu ấy, Minseok dễ xấu hổ lắm, không chừng lại chui xuống gầm bàn ấy."

"Khiếp, công việc thôi mà bảo vệ ghê thế?"

"Ờ, biến về phòng hết đi."

"Rồi rồi."

-*-

Ryu Minseok cảm thấy mình mắc phải bệnh nan y hết thuốc chữa mất rồi. Mỗi khi ở gần Lee Minhyung là tim đập thình thịch như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Chỉ cần ánh mắt bạn vô tình hay cố ý liếc em một giây thôi cũng khiến Minseok thấy như bị điện giật toàn thân. Còn cả những lần hai đứa vô ý động chạm cơ thể, tai em sẽ đỏ rực lên và đầu óc mềm nhũn chẳng còn suy nghĩ được gì nữa.

Guria • abo | Hôm nay Minseok có stream không?Where stories live. Discover now