Chương 93: Nhưng nguyện sống chết cùng người 4

1K 63 1
                                    




Chương 93: Nhưng nguyện sống chết cùng người 4

Nửa tháng nữa trôi đi, Xuân Bình đã thích ứng hơn nhiều, tuy không thích nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng cũng cười cười. Không biết vì nguyên nhân gì, nó và Tống Thập Cửu ăn ý với nhau nhất, thường thường đi theo Tống Thập Cửu, lặng lẽ ngồi ở một nơi gần đó.

Tống Thập Cửu giống như con rồng nhỏ tìm lại được đuôi, khóe miệng đắc ý cong lên vô cùng đoan trang.

Ngày tháng lâu dần, Tống Thập Cửu cũng dần lần mò ra được vài ba mánh khóe. Cũng không biết thể chất Xuân Bình yếu ớt hay gì, chỉ cần ra ngoài gặp người lạ, ban đêm sẽ bị sốt, nhưng chỉ sốt một đêm, sáng sớm ngày hôm sau lại khỏe như vâm.

Tuy là tinh thần tốt, nhưng nền tảng thể lực yếu ớt, Tống Thập Cửu không dám giày vò nó, nên không dẫn nó ra ngoài nữa. May mà Xuân Bình cũng không thích đi lang thang khắp nơi, đa số thời gian đều nằm bò trước cửa sổ nhìn đám nhóc tan học, thỉnh thoảng vụng về cầm một quyển sách, lắc đầu lắc trán rất lâu, Tống Thập Cửu nhìn sang, chữ bên trên đều dựng ngược, đầu lộn xuống đất đít lộn lên trời.

Thế là Tống Thập Cửu khẽ rút cuốn sách ra khỏi tay nó, hỏi nó: "Không biết chữ?"

Cần cổ Xuân Bình nổi lên vệt đỏ, khẽ vâng một tiếng.

"Muốn học không?" Tống Thập Cửu tiện tay giở đôi trang.

Xuân Bình nghĩ ngợi giây lát, nói: "Mẹ em nói... trước kia mẹ em nói, nếu đi học, sau này sẽ không bị đánh nữa."

Đây là lí lẽ gì thế? Tống Thập Cửu có chút dở khóc dở cười, đóng sách lại, đặt lên trên mặt bàn, sửa sang vạt áo cho nó, nói: "Muốn học hành cũng không đơn giản, trong nhà chị có mọt sách, em đi tìm chị ấy, bảo chị ấy dạy em viết chữ."

Khi nhắc tới "mọt sách", khóe môi của Tống Thập Cửu hiện lên nụ cười không phô trương, Xuân Bình nghiêng đầu nhìn một cái, ấm áp, trong ánh mắt như thế, ba chữ "Lý Thập Nhất" không cần thiết phải nói rõ.

Xuân Bình gật đầu, nghe lời đi tìm Lý Thập Nhất, đang định lên trên tầng, lại nghe thấy trong sân có động tĩnh, liền thò đầu ra nhìn trước. A Âm ngồi dưới cây hoa mai mới trồng, vắt chéo hai chân đung đưa qua lại, ngồi đối diện A La cắn hạt hướng dương.

Mùa đông lạnh tới mức ma quỷ cũng phải run rẩy, nhưng bà cô này không thích làm tổ trong phòng, một đoạn cổ chân hồng hào lộ ra bên dưới xường xám, một cánh mai giống như son phấn lăn xuống từ bộ xường xám màu vàng, dính lên trên mắt cá chân, rồi lại nhanh chóng rụng xuống.

Xuân Bình nhìn cánh hoa A Âm rũ xuống, lại nhìn khuôn mặt hồng hào chứa đựng sắc xuân của A Âm, ngập ngừng rồi đứng dậy.

A Âm phì một tiếng nhổ vỏ hạt hướng dương, nói với Xuân Bình: "Có chuyện gì thì nói đi."

Nhưng Xuân Bình lại chuyển chủ đề, liếc nhìn lên bàn: "Đây là gì ạ?"

A Âm quay đầu, cầm giấy viết thư lên: "Thư của Đồ Lão Yêu. À, em không biết Đồ Lão Yêu, em nên gọi là chú Đồ. Nói là nếu còn không về, sẽ khởi hành đi tìm chúng tôi."

Vấn Quan - Thất Tiểu Hoàng ThúcTempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang