Chương 67: Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu 4

1.3K 82 2
                                    




Chương 67: Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu 4

Lý Thập Nhất ngủ nướng một giấc hiếm thấy, khi tỉnh dậy Tống Thập Cửu đã vắt khăn đắp mặt. Lý Thập Nhất mở đôi mắt mơ màng nghiêng đầu nhìn Tống Thập Cửu, Tống Thập Cửu khẽ dịch chuyển vị trí chiếc khăn đắp trên trán, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Lý Thập Nhất qua hơi nóng lượn quanh.

Lý Thập Nhất thu lại ánh mắt, quay đầu về, cơ ức đòn chũm bị kéo giãn ra.

Tống Thập Cửu chớp mắt, thường ngày khi cô và Lý Thập Nhất nhìn nhau, cô là người không chống đỡ nổi ba bốn giây, nhưng lần này Lý Thập Nhất lại lui binh, cho dù bản thân đã làm động tác rút lui vô cùng thành thạo.

Tống Thập Cửu nghiêng mặt, cho khăn mặt vào trong nước, nhúng đôi ba cái rồi vắt sạch nước, đi tới bên giường đưa cho Lý Thập Nhất.

Lý Thập Nhất nhận lấy bằng một tay, nhắm mắt xoa huyệt thái dương, sau đó đặt lên mắt ấn đôi cái. Lý Thập Nhất động đậy khóe môi, dường như không biết nói gì, chỉ hắng giọng, sau đó nói: "Cảm ơn."

Cảm ơn? Tống Thập Cửu sửng sốt nhíu mày, nghiêm túc nhìn Lý Thập Nhất.

Không khí lúc này có sự xa lạ trước giờ chưa từng xuất hiện, còn có sự mập mờ trước giờ chưa từng xuất hiện, đầu óc Tống Thập Cửu quánh lại, đau như mợ Đồ sinh Đồ Tứ Thuận, sống lưng như bị người ta dùng búa tạ đập khẽ, cú đập vừa lỏng lẻo vừa xót xa, ngay cả động tác giơ tay cũng có chút khó khăn.

Tống Thập Cửu cắn răng giơ tay lên, đặt trên vai còn lại xoa bóp, tuy không nhớ đã phát điên thế nào, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn nhỏ tiếng nhận sai: "Chị đừng giận, sau này em sẽ không uống rượu nữa."

Nhưng Lý Thập Nhất lại đờ ra, lấy chiếc khăn lạnh trên mặt xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Tống Thập Cửu.

Lần đầu tiên Tống Thập Cửu nhìn thấy sắc thái gần như tủi thân trong mắt Lý Thập Nhất.

Cô cảm nhận được sự ngập ngừng của Lý Thập Nhất, nghiêng tai chờ đợi một lúc, nhưng không nghe thấy Lý Thập Nhất nói gì, chỉ nhỏ tiếng thở dài một hơi, đưa khăn tay cho cô, lật tay chống người ngồi dậy, mái tóc ngắn mềm mại xõa trên cổ.

Lý Thập Nhất đứng dậy xuống giường, động tác chậm hơn thường ngày đôi chút, hỏi Tống Thập Cửu: "Còn đau đầu không?"

"Đau." Tống Thập Cửu thật thà nói.

Lý Thập Nhất vén tóc sang một bên, vừa mặc áo khoác vừa cúi đầu "ờ" một tiếng, sau đó nói: "Xuống dưới đi, tôi nấu canh giải rượu cho em."

Tống Thập Cửu gật đầu, cũng đưa tay vén tóc, không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy ánh mắt của Lý Thập Nhất thoáng khựng lại trong động tác của ngón tay mình, sau đó quay đầu đi, sắc mặt như thường xuống dưới nhà.

Khi xuống dưới nhà, gặp A La dậy sớm đọc sách, nhưng không thấy A Âm, hỏi Ngũ Tiền đang quét dọn ở một bên, Ngũ Tiền lấy ra một tờ giấy nhắn, nói là dậy sớm, ra ngoài ăn mì Trùng Khánh, thuận tiện mua mấy món, trưa nay sẽ ăn tá biên lô.

"Tá biên lô, là gì thế?" Tống Thập Cửu hỏi.

"Tiếng Quảng Đông, là lẩu." Lý Thập Nhất dựa bên cầu thang, đưa giấy lại cho Ngũ Tiền.

Vấn Quan - Thất Tiểu Hoàng ThúcWhere stories live. Discover now