Chương 27: Kỷ thời phùng cố nhân 2

1.8K 128 7
                                    




Chương 27: Kỷ thời phùng cố nhân 2

Gà trống gáy báo hiệu buổi sáng, những tiếng ò ó o khàn như kêu van, thảm thiết kêu lên từng hồi lại từng hồi, A Âm thu dọn từ sớm, ngồi bên lò sưởi đánh bài với Đồ Lão Yêu. Trước giờ Tống Thập Cửu rất siêng năng, nhưng hôm nay lại chậm chạp mãi chẳng thấy bóng người, Lý Thập Nhất ngồi bên bàn đỡ trán uống trà, đuôi mắt liếc nhìn khe cửa đóng chặt, lại liếc thêm lần nữa, cuối cùng lặng lẽ thu ánh mắt lại, ngón áp út rảnh rỗi đè lên ấn đường.

A Âm nhìn thấy vẻ mặt này của Lý Thập Nhất, lại cười thầm liếc nhìn bọng mắt đen như ẩn như hiện của Lý Thập Nhất, ném bài đi ngồi xuống bên cô, như cười như không nói: "Không ngờ đấy."

"Ừm?" Lý Thập Nhất cho A Âm một âm đuôi.

A Âm âu sầu thở dài một tiếng: "Không ngờ là cô còn trúng chiêu này đấy."

Chẳng qua chỉ là mấy câu nhốn nháo, A Âm đã nói với bạn bè thân thiết tám trăm lần, lần nào cũng như móc hết tâm gan phèo phổi, sớm biết Lý Thập Nhất thích nghe, A Âm nhất định sẽ lật lại sách vở vài lần, học thuộc mấy câu giải sầu cho Lý Thập Nhất.

Lý Thập Nhất lườm A Âm một cái, đường cong cổ đẹp đẽ khẽ ngả ra sau, không có ý định tiếp lời.

Đang lúc nói chuyện, cửa bị đẩy ra, tiếng đóng mở của khung cửa gỗ đi kèm tiếng ho khe khẽ, giống như tiếng hít hơi, thút tha thút thít nghẹn trong cổ họng, nghe mà đáng thương vô cùng. Lý Thập Nhất ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt trắng hồng mất tự nhiên, mặt mày giống như được bôi một lớp phấn, trắng tới nỗi dọa người, ngay cả đôi môi cũng không có sắc máu, duy chỉ có mí mắt rũ xuống là có tia máu đỏ tía rõ ràng, giật lên từng hồi, giống như đám lửa sức cùng lực kiệt.

Trái tim Lý Thập Nhất vô duyên vô cớ nhảy lên, còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy Đồ Lão Yêu hỏi Tống Thập Cửu: "Em sao thế?"

"Có lẽ tối qua gội đầu, tóc chưa khô hẳn, nên bị đau đầu, cả tối không ngủ yên." Tống Thập Cửu lại ho thêm đôi tiếng, âm thanh khàn khàn dinh dính.

Tống Thập Cửu còn cố gắng nặn ra một nụ cười vui vẻ với Lý Thập Nhất, sau đó nhấc tay nải trên tay, nói: "Đi thôi?"

Lý Thập Nhất muốn nói lại thôi, đứng dậy xách hành lý, Tống Thập Cửu đi theo, khom lưng rũ tóc nhận lấy tay nải của Lý Thập Nhất, nói: "Em xách giúp chị."

Thái độ cần cù chịu khó và vẻ ngoài bệnh tật trắng bệch tạo ra một sự so sánh rõ ràng, khiến Lý Thập Nhất khựng người tại chỗ, A Âm nhanh chóng hít một hơi, lắc đầu tiến lại gần Đồ Lão Yêu, khóe miệng xụ xuống nhỏ tiếng nói: "Cao tay lắm."

Đồ Lão Yêu động đậy khóe môi: "Là sao?"

A Âm phân tích cho Đồ Lão Yêu nghe: "Tối qua đánh thẳng một quyền, hôm nay lại lấy lui làm tiến, dáng vẻ bệnh tật này, ai mà mở miệng cho nổi chứ?"

Càng không nói tới Lý Thập Nhất mặt lạnh nhưng mềm lòng kia.

A Âm vô cùng buồn bã đỡ má, Lý Thập Nhất của cô, sợ là không lùa lên giường được rồi.

Vấn Quan - Thất Tiểu Hoàng ThúcWhere stories live. Discover now