Chương 18: Chỉ khủng dạ thâm hoa thuỵ khứ 1

1.9K 135 2
                                    




Chương 18: Chỉ khủng dạ thâm hoa thuỵ khứ 1

Ngày hôm sau, mẹ Liên vẫn không đợi được A Xuân.

Lý Thập Nhất pha một ấm trà Hầu Khôi Thái Bình mới mua hôm qua, thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho hành trình trở về. A Âm đã thu dọn vali ngay ngắn từ lâu, ngồi bên bàn gảy lò sưởi.

"Mùa đông này càng ngày càng lạnh." A Âm ngáp một cái.

Lý Thập Nhất đưa cho A Âm một chén trà, lắng nghe âm thanh hái rau của mẹ Liên trong vườn.

A Âm nhìn Lý Thập Nhất: "Tháng sau là ngày gì, cô đã nhớ ra chưa?"

Lý Thập Nhất ngồi một bên: "Sao thế?"

Hai tay A Âm hơ trên lò sưởi: "Tháng sau là ngày giỗ của thầy tôi, từ lúc về lại đất mẹ, suốt bao nhiêu năm qua cũng chưa từng thấy người nhà của thầy, lần này khó khăn lắm mới được duỗi gân cốt, nếu cô có thời gian, thì đi cùng tôi một chuyến."

A Âm thấy Lý Thập Nhất chần chừ, lại nói: "Thầy cô cũng chôn cất ở đấy, đi chung với nhau một chuyến, cũng coi như vẹn tấm lòng."

Âm thanh của A Âm có chút khàn khàn: "Tháng Chạp mùa đông lạnh giá này, không biết xương cốt dưới lòng đất có đông cứng không."

Lý Thập Nhất vừa gật đầu, còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy một tiếng đẩy cửa ting tang, Đồ Lão Yêu bước một chân vào cửa, phẩy đôi tay đông cứng: "Ban nãy em vừa đi xem con bé Thập Cửu kia, chị đoán xem nó thế nào, thế mà lại có thể ngủ như..."

Đồ Lão Yêu khựng người tại chỗ, khói trắng trong miệng vẫn chưa phả ra, hơi thở như sợi tơ quẩn quanh bên miệng, đỡ lấy chiếc đầu như dưa hấu bị đóng băng, ngắc ngứ hỏi: "Cô là ai?"

Hắn nhìn Lý Thập Nhất vẫn chưa hóa trang, đồ lót trong trắng tinh ôm lấy vóc người cao ráo, khoác đơn giản chiếc áo khoác dày trên vai, mái tóc dài quá cằm, dịu dàng quét qua chiếc cằm góc cạnh rõ ràng, mặt mày sáng rõ lại xinh đẹp, đặt trên làn da trắng trẻo mịn màng, như thể được khắc từ băng.

Lý Thập Nhất nghiêng mắt, rũ mí mắt không vui lườm Đồ Lão Yêu một cái.

Ánh mắt này vô cùng quen thuộc. Đồ Lão Yêu hít một hơi, bắp chân vô duyên vô cớ run rẩy.

"Xong rồi, xong rồi." A Âm trợn trắng mắt, như thể nhận lấy chiếc tay nải không thể gỡ ra: "Lần này thực sự thành người mình rồi."

Lý Thập Nhất hơ tay phải lên lò sưởi, lật qua lật lại: "Trước tiên, lần sau nhớ phải gõ cửa."

Đồ Lão Yêu chớp đôi mắt to như hai hạt đỗ tương của bản thân đôi cái, chiếc đầu hỗn loạn cứng đờ, chân phải rụt về giống như nhận được mệnh lệnh, lui ra bên ngoài ngưỡng cửa, đưa tay đóng cửa lại, đứng đôi ba giây trong gió, mới giơ tay gõ cửa. A Âm nói một tiếng vào đi, lắc đầu cười với Lý Thập Nhất: "Đây mới là thằng hề."

Đồ Lão Yêu vào lại trong phòng, hết sức cẩn thận hệt như lần đầu đi tàu hỏa, quên sạch những lời ban nãy, chỉ cậy móng tay lên mặt bàn, cũng không biết có nên ngồi xuống hay không.

Hắn không dám nhìn Lý Thập Nhất, chỉ lặng lẽ liếc nửa con mắt, xinh đẹp hệt như minh tinh trong phim, xinh đẹp tới độ khiến trái tim hắn có chút tổn thương, bà cô này che đậy kĩ càng như thế, không biết rốt cuộc là Bồ Tát phương nào.

Vấn Quan - Thất Tiểu Hoàng ThúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ