Chương 65: Điều trị

3.3K 351 25
                                    

Lúc đến văn phòng, Nguyễn Trinh vừa mặc chiếc áo blouse trắng và mang huy hiệu vào, liền nghe thấy tiếng hét lớn đến nao lòng từ phòng bệnh.

Giọng nói rất quen thuộc. Cô bước đến nơi phát ra âm thanh và nhìn thấy cô gái vừa mới dùng giọng điệu nhỏ nhẹ, ngoan ngoãn trả lời mình vào tuần trước giờ đây đang khóc lóc thảm thiết, lớn tiếng chửi bới y tá, còn vươn tay đánh mạnh vào cánh tay của y tá.

Y tá bị đánh đến mức phải lui về phía sau.

Nguyễn Trinh vội vàng bước đến, tách cả hai ra và nắm lấy cổ tay cô gái:" Có chuyện gì vậy?"

Cô y tá giận dữ nói: "Lại lên cơn rồi!"

Người dì trên giường bệnh bên cạnh giúp cô ấy giải thích:" Buổi sáng tỉnh dậy, con bé khóc xong rồi cười, cười xong lại khóc. Vừa rồi, con bé nghi ngờ y tá buộc băng huyết áp chặt quá, y tá nói không có, con bé liền mắng chửi người ta."

Nguyễn Trinh nhìn về phía cô gái trên giường bệnh.

Tâm trạng tăng vọt, cảm xúc hưng phấn nhưng cũng dễ cáu gắt và hưng cảm.

Cô gái trẻ thở hổn hển, vừa khóc vừa gáo rú:" Cô ta cố ý nhắm vào tôi!"

Mức độ hormone ảnh hưởng đến hoạt động thần kinh, sự tức giận mãnh liệt và những giọt nước mắt đầy bi thương khiến cô ấy dao động giữa hai thái cực, hoàn toàn mất kiểm soát.

Trong mắt người khác, cô ấy bỗng trở thành một kẻ xấu tính, hết thuốc chữa.

Cô ấy vừa khóc vừa chỉ trích cô y tá một cách không mạch lạc. Cô ấy nói rất nhanh, cơ thể cũng thoáng run, đặc biệt, tay cô ấy run rẩy dữ dội.

Nguyễn Trinh ngồi xổm xuống, nhìn cô gái trên giường bệnh, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy rồi nắm chặt tay cô ấy. Bác sĩ nội trú phụ trách giường bệnh mang theo bác sĩ thực tập vội vàng chạy đến. Có rất nhiều người vây quanh giường bệnh để an ủi cảm xúc của cô gái.

Nguyễn Trinh ra lệnh tiêm thuốc an thần, đồng thời yêu cầu một y tá phụ trách giường khác đến thực hiện.

Phía sau mọi hành động thường luôn có lý do.

Xung đột với người khác là động cơ sinh ra sự mất kiểm soát cảm xúc.

Khi cô gái họ Ngụy bình tĩnh lại một chút, Nguyễn Trinh nhẹ giọng hỏi: "Gần đây có uống thuốc đúng giờ không?"

Cô gái không trả lời, Nguyễn Trinh khẽ buông tiếng thở dài.

Trong thời gian nằm viện, sau khi y tá phát thuốc, họ chỉ được rời đi khi tận mắt chứng kiến bệnh nhân uống thuốc, chắc chắn không bao giờ xảy ra trường hợp tự tiện dừng thuốc.

Nguyễn Trinh và bác sĩ tuyến dưới muốn đến phòng bệnh án để kiểm tra hồ sơ bệnh án và đơn thuốc mới nhất của bác sĩ.

Cô gái trên giường bệnh đột nhiên nói một cách đầy nhỏ nhẹ:" Bác sĩ, làm ơn dùng dây trói tôi lại đi..."

Đai cố định dùng để cố định và giữ bệnh nhân lại, tránh để bệnh nhân tự làm đau bản thân, tự gây thương tích, ngã khỏi giường hoặc không hợp tác với các thao tác điều trị và điều dưỡng.

[BHTT] [EDIT] [Hoàn] Nhớ Mãi Không Quên - Thiên Tại ThủyWhere stories live. Discover now