Hải Nhân Ngoại Truyện

By duzhouzhou9294

691K 24.2K 7.5K

Credit : Tôi Là Thương (Facebook) Lịch Update truyện : VÀO THỨ 2,4,6 VÀ CHỦ NHẬT HÀNG TUẦN More

Chương 1 : BỮA CƠM ĐOÀN VIÊN
Chương 2 : MÀN CHIA TAY NGỌT NGÀO
CHương 3 : GẶP PHẢI ÁC MA RỒI..
Chương 4 : CUỘC HẸN KHÔNG MONG ĐỢI..
Chương 5 : TÔ LỆ CHÍNH THỨC KHIÊU CHIẾN
Chương 6 : LỜI CẢNH CÁO
Chương 7 : NHỮNG ĐÒN TẤN CÔNG ĐẦU TIÊN CỦA TÔ LỆ
Chương 8 : VỠ BÌNH GIẤM CHUA
Chương 9 : CỐ ĐẠI THIẾU GIA NHỌC LÒNG
Chương 10 : NHÂN TỬ ĐAU LÒNG
Chương 11 : CHÍNH THỨC DÀNH LẠI CHỦ QUYỀN
Chương 12 : ĐÔI VỢ CHỒNG HẠNH PHÚC
Chương 13 : CẦN THỜI GIAN SUY NGHĨ
Chương 14 : CHIẾN TRANH LẠNH TIẾP TỤC CĂNG THẲNG
Chương 15 : HẢI - NHÂN..NHỮNG HIỂU LẦM KHÓ GIẢI QUYẾT
Chương 16 : LÒNG DẠ ĐÀN BÀ
Chương 17 : CUỘC GẶP BẤT NGỜ CỦA HAI CÔ GÁI
Chương 18 : TRẢI LÒNG
Chương 19 : Nỗi Lòng Được Giải Tỏa
Chương 20 : KẺ PHÁ BĨNH
Chương 21 : AI ĐẸP TRAI HƠN?
Chương 22 : CỐ DƯƠNG GẶP TIẾNG SÉT ÁI TÌNH.
Chương 23 : Công Ty Điện Ảnh Mãnh Kỳ
Chương 24 : Nỗi Lo Của Đại Hải
Chương 25 : Nhiệm Vụ Nguy Hiểm
Chương 27 : ĐẠI HẢI GẶP HỌA
Chương 26 : Đại Hải Nổi Điên
Chương 28 : NỖI LÒNG NGƯỜI CHA
Chương 29 : NỖI LÒNG BẠCH LẠC NHÂN
Chương 30 : THẬT SỰ LO LẮNG
Chương 31 : HẠNH PHÚC NGẬP TRÀN
CHương 32 : ĐÁM CƯỚI ĐÔNG TRIỆT - DIÊM NHÃ TĨNH
Chương 33 : ĐỢT HUẤN LUYỆN MỚI ĐẦY BẤT NGỜ
Chương 34 : GẶP NẠN TRONG RỪNG SÂU
Chương 35 : TÌNH HUỐNG DỞ KHÓC DỞ CƯỜI
Chương 36 : TÌM NGƯỜI GIẢI BÀY
Chương 37 : NGUY CƠ TIỀM ẨN
Chương 38 : GẶP KẺ TIỂU NHÂN
Chương 39 : CHỜ HÌNH THỨC KỈ LUẬT
Chương 40 : KẺ KHẢ NGHI
Chương 41 : ĐI TÌM SỰ THẬT
Chương 42 : CHỈ CÓ NHAU LÀ ĐỦ
Chương 43 : NHẬN ÁN KỈ LUẬT
Chương 44 : TRỞ TAY KHÔNG KỊP
Chương 45 : ĐỐI MẶT VỚI NGUY HIỂM
Chương 46 : MẤT TÍCH
Chương 47 : NỖI ĐAU NGƯỜI Ở LẠI
Chương 48 : NHÂN TỬ NGAO DU
Chương 49 : CUỘC GẶP GỠ BẤT NGỜ
Chương 50 : KẺ PHIỀN PHỨC
Chương 51 : SỰ THẬT BẮT ĐẦU SÁNG TỎ
Chương 52 : KÍ ỨC HỒI SINH
Chương 53 : NGỌT NGÀO
Chương 54 : ÔN LẠI KỈ NIỆM
Chương 55 : ĐẾN THẢO NGUYÊN
Chương 56 : TÌNH HUỐNG KHÓ XỬ
Chương 57 : NGỌT NGÀO TRÊN THẢO NGUYÊN
Chương 58 : TỪ HÔN
Chương 59 : KHỔ NHỤC KẾ
Chương 60 : BẬN RỘN VỚI NHIỆM VỤ MỚI
Chương 61 : KỈ NIỆM MƯỜI NĂM NGÀY CƯỚI
Chương 62 : TUẦN TRĂNG MẬT MUỘN
Chương 63: CỐ UY ĐÌNH ĐỔ BỆNH
Chương 64: KẾT QUẢ XÉT NGHIỆM
Chương 65: CỐ HẢI BỊ ĐẨY VÀO HOÀN CẢNH KHÓ XỬ
Chương 66: CHIA VIỆC
Chương 67: ÔNG BÁC SĨ LẮM LỜI
Chương 68: GIA CẢNH CỦA LINH LINH
Chương 69: CÚ NGÃ BẤT NGỜ
Chương 70: NHÀ CÓ THÊM MỘT NGƯỜI
Chương 71: NỖI LÒNG BẠCH LẠC NHÂN
Chương 72: NHẠY CẢM
Chương 73: SỰ ĐÊ TIỆN CỦA ĐÔNG TRIỆT
Chương 74: BIẾN CỐ TRONG GIA ĐÌNH ĐÔNG TRIỆT
Chương 75: NÓI RA Ý ĐỊNH ĐIÊN RỒ
Chương 76: NGỘT NGẠT BỞI YÊU THƯƠNG
Chương 77: BẤT ĐỒNG
Chương 78: NGỦ RIÊNG
Chương 79: YÊU THƯƠNG TRỞ LẠI
Chương 80: KHAI TRƯƠNG KHU DU LỊCH SINH THÁI TRÊN THẢO NGUYÊN
Chương 81: " KẺ CẮP" VÀ " BÀ GIÀ" ĐỐI ĐẦU
Chương 82: BẤT NGỜ
Chương 83: GHEN
Chương 84 : BẠCH LẠC NHÂN PHẢN CÔNG
Chương 85: NHÂN TỬ LẠI BỊ CHÊ CƯỜI
Chương 86: MẠNH THÔNG THIÊN GẶP CHUYỆN
Chương 87: VÀO HANG CỌP
Chương 88: HÀN ĐÔNG KHIÊU CHIẾN
Chương 89: THÂN THẾ CỦA HÀN ĐÔNG
Chương 90 : TRẢ LẠI MÓN NỢ CHO HÀN ĐÔNG
Chương 91 : XE CỦA BẠCH LẠC NHÂN GẶP NẠN
Chương 92 : THẾ THÂN
Chương 93 : TÌM MANH MỐI
Chương 94 : CỐ HẢI CHỊU KHỔ RỒI
Chương 95 : MỐI QUAN HỆ CỦA HÀN ĐÔNG VÀ LINH LINH
Chương 96 : HÀN ĐÔNG GIỞ TRÒ ĐÊ TIỆN
Chương 97: MANH MỐI
Chương 98: NGUY HIỂM
Chương 99: HÀN ĐÔNG CHẠY TRỐN
Chương 100: HÀN ĐÔNG BỊ BẮT
Chương 101: HẠNH PHÚC
Chương cuối: SINH NHẬT BẠCH LẠC NHÂN
CÔ NHI VIỆN HẢI NHÂN Chap 1: GẶP GỠ
Chương 2: KIÊN TRÌ DẠY ĐỨA EM NGỖ NGƯỢC
Chương 3: CẢM XÚC THAY ĐỔI
Chương 4: GIẬN
Chương 5: CẢNH DU BỊ BỆNH
Chương 6 : NGỤY CHÂU ĐẾN THĂM CẢNH DU
Chương 7: GHEN
Chương 8 : NGỤY CHÂU THẢ THÍNH
Chương 9 : CHA CON BÁ ĐẠO
Chương 10: CÁI CHẠM MÔI ĐẦU TIÊN
Chương 11: KIỂU DẠY CON CÓ MỘT KHÔNG HAI
Chương 12: MỘT MŨI TÊN TRÚNG BA ĐÍCH
Chương 13: SAY
Chương 14: MƠ
Chương 15: BĂN KHOĂN
Chương 16: NGÀY PHIỀN MUỘN
Chương 17: CẢM XÚC
Chương 18: CỐ HẢI PHIỀN LÒNG
Chương 19 : CẢNH DU BỊ PHẠT
Chương 20: NGƯỜI CHA TỘI NGHIỆP
Chương 21: TIẾNG LÒNG
Chương 22: TỎ TÌNH
Chương 23: CẢM XÚC THĂNG HOA
Chương 24: NHỚ
Chương 25 : NÓI KHÔNG BIẾT GIỮ LỜI
Chương 26 : THẤU HIỂU
Chương 27: DÃ NGOẠI
Chương 28: BUỔI CHIỀU TRÊN BIỂN
Chương 29: GẶP NGƯỜI LẠ
Chương 30: CHƯỚNG NGẠI VẬT CỦA ANH
Chương 31: NỖI ĐAU XÉ LÒNG
Chương 32: CỐ HẢI BỊ BẮT
Chương 33 : LỢI DỤNG CƠ HỘI ÉP CẢNH DU
Chương 34: THỎA THUẬN ĐAU LÒNG
Chương 35: CẢNH DU ĐI MỸ
Chương 36: ĐAU
Chương 37: CUỘC SỐNG TRÊN ĐẤT MỸ
Chương 38 : CỐ QUÊN
Chương 39 : GẶP LẠI
Chương 40 : CHẠY TRỐN
Chương 41 : CẢNH DU CHÍNH THỨC ĐỐI ĐẦU VỚI THẨM ĐIỀM
Chương 42 : TỔN THƯƠNG
Chương 43 : CẢNH DU MẶT DÀY
Chương 44: NGỤY CHÂU LẠI SAY
Chương 45 : NGỤY CHÂU NỔI GIẬN
Chương 46: THĂNG HOA
Chương 48: HẠ PHI LÀM NGỤY CHÂU KHÓ XỬ
Chương 49: ĐỐI THỦ
Chương 50 : THÔNG TIN BẤT NGỜ
Chương 51 : MƠ HỒ
Chương 52: THÀNH THẬT
Chương 53: ĐI TÌM SỰ THẬT
Chương 54: SỰ THẬT ĐƯỢC HÉ LỘ
Chương 55 : KHÔNG LÙI BƯỚC
Chương 56: SỰ THẬT KHÓ TIN
Chương 57: CỐ CHẤP
Chương 58: NỖI LÒNG NGỤY CHÂU
Chương 59 : HƯƠNG THƠM QUEN THUỘC
Chương 60: BA BẠCH BÀY TRÒ
Chương 61: NGÀY HẠNH PHÚC (1)
Chương 62: NGÀY HẠNH PHÚC (2)
Chương 63: NGỤY CHÂU ĐI CÔNG TÁC XA
Chương 64: KÌM NÉN
Chương 65: MẸ NGỤY CHÂU NỔI GIẬN
Chương 66: TÌM NIỀM AN ỦI
Chương 67: CỐ HẢI NỔI ĐIÊN
Chương 68: THỨC THỜI
Chương 69: SUY NGHĨ
Chương 70: CẢNH DU TRỞ VỀ
Chương 71: TỰ DỐI LÒNG
Chương 72: LẠNH LÙNG
Chương 73: KHÓ CHỊU
Chương 74: CẮN RĂNG CHỊU ĐỰNG
Chương 75: MẤT MẶT
Chương 76: CẢNH DU BỰC MÌNH
Chương 77 : QUYẾT ĐỊNH KHÓ KHĂN
Chương 78: BUÔNG XUÔI
Chương 79: CẢNH DU BỊ ĐẦY VÀO BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG
Chương 80: HẬN THÙ ĐƯỢC HÓA GIẢI
Chương 81: THẬT THÀ THÚ NHẬN
Chương 82 : KẾ HOẠCH THÀNH CÔNG BƯỚC ĐẦU
Chương 83 : HẠ PHI BẼ MẶT
Chương 84: CẢNH DU ĐÍNH HÔN
Chương 85: CỐ HẢI BỊ TỔN THƯƠNG
Chương cuối: BA CỐ PHÁ TEAM

Chương 47: ĐAU NHƯNG KHÔNG THỂ NÓI

2.3K 134 308
By duzhouzhou9294



Nói xong được câu đó Ngụy Châu lại nằm vật xuống, cậu cắn răng chịu đựng cảm giác đau buốt ở phần thân dưới, cậu không muốn Cảnh Du biết sợ anh ấy cảm thấy có lỗi với mình.

Cảnh Du nhìn ra phía cửa sau đó lại quay vào nhìn Ngụy Châu, mặt cậu vẫn thản nhiên.

- Thầy em đến thì có vấn đề gì? Chẳng phải ông ta rất quý em sao?

Ngụy Châu nhăn mặt lại, cảm giác đau nhói và sự căng thẳng khiến Ngụy Châu nói tiếng được tiếng không.

- Thầy...thầy sẽ thấy anh đang ở đây.

Cảnh Du hiểu Ngụy Châu lo lắng điều gì nhưng chẳng phải trước sau gì họ cũng biết sau, đến nước này rồi còn gì phải giấu nữa. Cậu kéo Ngụy Châu dậy ý muốn em ấy sẽ cùng mình ra chào Trần Hà nhưng mới đưa tay kéo nhẹ đã thấy Ngụy Châu nhăn nhó ngã vật xuống giường, miệng rít lên một tiếng thống khổ. Cảnh Du vội vàng nằm xuống ghé sát mặt Ngụy Châu hỏi nhỏ.

- Sao thế?

Ngụy Châu nuốt xuống một hơi thở khó nhọc, mặt vẫn nhăn nhó khó chịu.

- Không sao, anh đừng hỏi nữa.

Hậu quả của cơn mê loạn hôm qua đến bây giờ Ngụy Châu mới cảm nhận được rõ ràng. Cậu đã cố gắng để chịu đựng nhưng có vẻ cậu không đủ sức chịu đựng nó, chỉ cần dịch chuyển nhẹ nhàng thôi cảm giác đau buốt cũng đánh thức các giác quan của cậu. Ngụy Châu thấy thân thể mình rã rời, từ thắt lưng trở xuống nặng nề như có cả tấn gì đó đang đè lên. Cảnh Du vẫn nhìn Ngụy Châu, cậu lờ mờ hiểu vì sao Ngụy Châu mặt lại nhăn nhó khổ sở như thế.

Tim Cảnh Du đập nhanh, cậu nhìn chằm chằm vào nửa thân dưới của Ngụy Châu bằng vẻ mặt đầy lo lắng. Tiếng gọi lại một lần nữa vang lên.

- Ngụy Châu, xuống nhà có thầy con đến.

Cảnh Du vội vàng đáp thay em.

- Con nghe rồi, con xuống ngay.

Ngụy Châu định bò dậy nhưng Cảnh Du ấn Ngụy Châu nằm xuống nói dứt khoát.

- Em nằm im đó cho anh, để anh xuống chào thầy em.

Ngụy Châu kéo Cảnh Du lại, cậu cố gắng ngồi dậy, vươn thẳng lưng lên bước đi nhưng đi được vài bước thật sự cậu không chịu nổi, đành cong lưng xuống để tránh cảm giác đau buốt. Cảnh Du không nói thêm lời nào nữa, cậu bế Ngụy Châu đặt ngay ngắn lên giường, mắt nhìn Ngụy Châu đầy yêu thương.

- Nằm im đây cho anh, năm phút sau anh quay lại.

Toàn thân đang mệt mỏi nên Ngụy Châu cũng muốn nằm nghỉ ngơi, bây giờ cậu cũng không thể dậy đi làm vậy sao không nhân lúc thầy nghĩ mình bị ốm giả vờ ốm luôn để ở nhà mà ngủ, bảy năm qua cậu chưa một lần được ngủ ngon, bây giờ cậu muốn tự bù đắp cho mình bằng cách chiều chuộng mình một chút, ngủ cho đã đời.

Cảnh Du mặc áo vào, cúi xuống hôn lên trán Ngụy Châu rồi bước ra khỏi phòng, Ngụy Châu nói với theo.

- Anh nói là em bị ốm nhé.

Cảnh Du gật đầu đồng ý.

Xuống đến phòng khách Cảnh Du thấy Trần Hà đang ngồi đợi ở đó, thấy Cảnh Du ông hết sức ngạc nhiên.

- Anh Thẩm, sao anh lại ở đây?

Cảnh Du mỉm cười bắt tay chào Trần Hà sau đó đáp rất tự nhiên.

- Tối qua tôi ngủ lại đây mà.

Trần Hà còn chưa hiểu ra chuyện gì thì Cảnh Du đã nói tiếp.

- Ngụy Châu say quá nên tôi không yên tâm khi để cậu ấy một mình. Cậu ấy thật sự đã đổ bệnh, chắc phải xin phép ông cho cậu ấy nghỉ vài hôm.

Nghe Cảnh Du nói Trần Hà thấy giống như Cảnh Du và Ngụy Châu rất thân thiết, không lẽ mới vài lần tiếp xúc mà người ta đã có thể thân thiết với nhau đến thế sao. Nhưng đã đến giờ hẹn với khách hàng nên Trần Hà cũng không hỏi thêm gì nữa, ông hỏi Cảnh Du.

- Cậu ấy thật sự không thể dậy được sao?

Cảnh Du làm như mọi việc đang rất nghiêm trọng.

- Cậu ấy đang sốt, thật sự ốm rồi. Ông không phải lên thăm đâu, cậu ấy đang ngủ nên chắc cũng không thể dậy tiếp ông được. Có gì ông cứ nói tôi sẽ nhắn lại cho cậu ấy.

Trần Hà đành nhắn lại với Cảnh Du.

- Nếu cậu ấy mệt thì cứ để cậu ấy nghỉ ngơi đi, làm phiền anh rồi, anh Thẩm, khi nào xong việc tôi sẽ quay trở lại thăm cậu ấy.

Ngụy Châu nằm úp mặt xuống ga giường, cậu thấy vừa mệt vừa đau, hai con mắt cứ díu lại nên cậu thả lỏng người và tiếp tục ngủ. Khi Cảnh Du lên đến phòng thì Ngụy Châu đã ngủ say mất rồi. Cậu đứng nhìn Ngụy Châu một lúc, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng cậu. Thật sự cậu không nghĩ chính mình lại làm cho Ngụy Châu đau đớn đến vậy, nếu mỗi lần thân mật xong đều làm em ấy ngồi dậy không nổi như thế này thì cậu làm sao đủ can đảm để tiếp tục đây. Trong chuyện này có vẻ Cảnh Du chưa được am hiểu lắm.

Đưa tay gạt mấy cọng tóc lòa xòa trên trán Ngụy Châu, nhìn khuôn mặt hồng hào của Ngụy Châu trong lúc ngủ Cảnh Du thấy thương vô hạn, cõ lẽ lúc này ai hỏi cậu thứ cậu muốn có nhất là gì cậu sẽ không ngần ngại mà đáp rằng chỉ cần có Ngụy Châu. Cảnh Du thấy giữa mình và Ngụy Châu có một thứ tình cảm rất lạ, ở gần em ấy cậu luôn thấy thật bình yên, dù Ngụy Châu có la mắng cậu, có xua đuổi cậu đi chăng nữa thì cảm giác đau đớn của cậu nó cũng rất không bình thường, đau trong hạnh phúc. Chỉ cần nhìn thấy Ngụy Châu là cậu thấy hạnh phúc.

Cảm giác được có một bàn tay đang vuốt ve má mình Ngụy Châu hé một phần mười con mắt ra hỏi một cách nặng nhọc.

- Thầy về rồi hả anh?

Cảnh Du tay vẫn vuốt ve má Ngụy Châu đáp nhỏ nhẹ.

- Ừ, em ngủ tiếp đi.

Ngụy Châu đưa tay ôm chặt lấy cánh tay của Cảnh Du sau đó lại tiếp tục ngủ. Cảnh Du ngồi nhìn Ngụy Châu thêm một lúc, cậu quyết định sẽ quay về Cô nhi viện sống cùng Ngụy Châu. Cậu sẽ không xa em ấy nữa, Ngụy Châu ở đâu thì đó sẽ là nơi cậu sẽ sống, quyết định này có chút mạo hiểm nhưng Cảnh Du nghĩ đó là việc cậu cần làm.

Nhẹ nhàng gỡ tay Ngụy Châu ra khỏi cánh tay mình Cảnh Du cúi xuống hôn lên trán cậu ấy nói thì thầm.

- Ngủ đi nhé, anh về lấy đồ, anh sẽ quay lại ngay.

Cảnh Du trở về khách sạn, Thẩm Điềm nhìn thấy cậu thì quát um lên.

- Con đã đi đâu thế hả, con biết bây giờ là mấy giờ rồi không?

Cảnh Du tiến thẳng vào phòng, vừa đi cậu vừa nói.

- Có việc gì ba bảo họ chuyển hết vào mail cho con, con sẽ xử lí hết.

Thẩm Điềm không hiểu Cảnh Du muốn nói gì, không lẽ con trai ông lại đang muốn đi đâu sao. Nhìn Cảnh Du một phút để đánh giá, Thẩm Điềm nói với con.

- Con quay về Mỹ đi, mọi việc ở đây để ba lo.

Cảnh Du mở va li ra, bỏ quần áo của mình vào đó sau đó quay ra nói với Thẩm Điềm.

- Ba, con sẽ không quay về Mỹ nữa, con sẽ lập nghiệp ở đây, con sẽ sống hẳn ở đây. Vì vậy mọi việc ở đây ba cứ để con lo.

Nhìn ánh mắt cương nghị của Cảnh Du Thẩm Điềm biết con mình không nói đùa, có lẽ Cảnh Du đã có dự liệu của nó mà không muốn cho ông biết. Nhưng dù gì thì Thẩm Điềm vẫn không chấp nhận được chuyện này, bao nhiêu năm ông lặn lội đi tìm con không lẽ bây giờ tìm được nó rồi ông lại chấp nhận phải sống xa nó. Đi lại gần Cảnh Du THầm Điềm nói bằng giọng cảnh cáo.

- Con có ý gì, con đừng quên ba vẫn đang là chủ tịch tập đoàn Thẩm Hoàng Gia, nếu con không nghe lời ba thì con sẽ không có gì hết.

Cảnh Du đang gói ghém đồ các nhân của mình cho vào túi, nghe Thẩm Điềm nói thế cậu nghiêng mặt lên nhìn ông, cậu biết Thẩm Điềm đang nghĩ gì. Khi đò đạc đã xong xuôi Cảnh Du mới nhìn thẳng vào mắt Thẩm Điềm, cậu nói rất nghiêm túc.

- Ba, khi con chấp nhận về Thẩm gia con chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ hưởng những gì Thầm gia đang có, con cũng không phải vì tiền của Thẩm gia mà về với ba. Vì vậy ba đừng đem tiền ra để dọa con. Con nhắc lại, con sẽ lập nghiệp ở đây và con sẽ sống ở đây. Nếu ba thấy con không xứng làm con ba thì ba cứ việc loại con ra khỏi gia đình. Nếu ba còn cần con thì mọi việc ở đây ba cứ để con lo còn nếu ba không cần con nữa thì ba cứ nói. Bây giờ con có việc phải đi, ba có quay về Mỹ cho con hỏi thăm sức khỏe của mẹ.

Nói xong Cảnh Du xách va li ra khỏi phòng, Thẩm Điềm bất lực đứng nhìn theo, toàn thân ông run lên vì tức giận.

Hạ Phi đến văn phòng đi làm không thấy Ngụy Châu đâu, cô gọi điện cho cậu ấy thì không nghe Ngụy Châu bắt máy. Suy nghĩ một lúc cô liền gọi cho Trần Hà. Nghe giọng Hạ Phi có chút lo lắng Trần Hà trêu cô.

- Thế nào, không gặp một giờ đã nhớ rồi à?

Hạ Phi nói ngượng ngùng.

- Ngụy Châu có nói với thầy là cậu ấy đi đâu không, em gọi mà cậu ấy không nghe máy.

Trần Hà định trêu Hạ Phi thêm mấy câu nhưng thấy học trò của mình có vẻ đang lo lắng thật sự nên ông đành nói thật.

- Ngụy Châu nó đang mệt, chắc phải nghỉ vài ngày. Nếu thấy nhớ thì em đến Cô nhi viện mà thăm nhé.

Nghe nói Ngụy Châu ốm, Hạ Phi cuống cả lên, cô làm việc mà như ngồi trên đống lửa. Khi công việc đã xong xuôi cô lái xe thẳng đến Cô nhi viện thăm Ngụy Châu.

Ngụy Châu vẫn ngủ rất say. Đến gần trưa cậu tình dậy đưa tay sờ sang bên cạnh, cậu giật mình khi không thấy Cảnh Du đâu. Tim cậu bắt đầu đạp nhanh hơn, miệng cậu lẩm nhẩm.

- Anh, anh lại đi đâu rồi!

Cố gắng lê thân thể đau mỏi xuống khỏi giường Ngụy Châu chạy lại lấy điện thoại. Điện thoại hết pin. Đứng lấy hơi một lúc Ngụy Châu quyết định xuống nhà tìm Cảnh Du, cậu thấy sợ, sợ Cảnh Du lại biến mất.

Cắn chặt răng lại để chịu đựng cơn đau Ngụy Châu lê từng bước xuống cầu thang, cậu không nghĩ là cái trò này nó lại đau đến thế, cậu cũng nghe nói là sẽ rất đau nhưng khi được nếm trải thì cậu thấy đúng là đau thật. Chỉ cần bước chân lên cảm giác nhói nhói ở hậu môn khiến cậu không thể đứng thẳng lưng lên được, cậu vừa ôm bụng vừa khom lưng để đi. Mấy đứa em tan học chạy lên trên nhà thấy Ngụy Châu đang nhăn nhó từ cầu thang đi xuống chúng chạy lại ôm quấn lấy Ngụy Châu, đưa túm thì thắt lưng đứa thì đỡ mông cậu, miệng chúng hỏi không ngừng.

- Anh bị bị đau bụng hả, để tụi em giúp anh.

Ngụy Châu vừa đau vừa buồn cười, cái bọn trẻ này nó túm ở đâu không túm lại cứ đè chỗ cậu đau nhất mà đỡ. Hít thở sâu mấy hơi Ngụy Châu đứng thẳng lưng lên, cậu nói dõng dạc.

- Anh giả vờ thôi, không sao đâu, mấy đứa thả tay ra khỏi người anh chạy đi làm gì thì làm đi.

Mấy đứa trẻ nhìn Ngụy Châu vài giây sau đó lại hò nhau chạy lên lầu. Ngụy Châu thổi phù phù trong miệng, cậu bật cười không hiểu mình đang trong tình trạng gì đây, đau nhức toàn thân mà phải giả vờ là không có gì, thật là có những cái đau không thể nói ra mà.

Cảnh Du xách va li đi lên lầu đúng lúc thấy Ngụy Châu đang khó nhọc lê từng bước xuống cầu thang. Cậu nhanh chóng thả va li xuống chạy nhanh lại, không thèm nói câu nào Cảnh Du bế thốc Ngụy Châu lên. Ngụy Châu nhìn Cảnh Du, cậu cũng không còn đủ sức để vùng vẫy nữa nên kệ cho Cảnh Du bế mình, cậu hỏi đầy trách móc.

- Anh đã đi đâu thế, sao đi không nói gì?

Cảnh Du vẫn không nói, cúi xuống hôn vào môi Ngụy Châu mội cái sau đó bế cậu ấy đi lên phòng. Hạ Phi đến đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng lạ đời đó, mắt cô trợn tròn lên, miệng há rộng ra, trong đầu cô thầm nghĩ " Chuyện quái gì đang diễn ra thế, mình có nhìn nhầm không đây." Cô vội vàng chạy theo Cảnh Du và Ngụy Châu, trong miệng vẫn không ngừng lầm nhẩm " Chuyện gì đang xảy ra, mình vừa nhìn thấy cái gì..."

( Tui hiện hồn rồi đây, bắt đầu up lại theo lịch nhé.)

Continue Reading

You'll Also Like

592K 43.5K 95
Tiêu Chiến! Ngôi sao cô đơn ấy , chỉ hướng duy nhất về phía anh ...
98.2K 11.8K 82
FANFICTION jungjihun có một anh ngiu sơ hở là block có lúc chữa lành, có lúc không thật sự luôn đấy? lsh cảm thấy bất lực nhưng lsh không thể làm gì...
8.3K 381 21
Tác giả :Sana Thể loại : Hiện đại , Thế Thân , HE Couple gốc : Chanbaek Couple chuyển ver : JackMark ( Vương Gia Nhĩ × Đoàn Nghi Ân) _______________...
136K 13.1K 30
Tên gốc: 愿赌服输 Tác giả: 今天失灵了吗 (Thất Linh) Cover by: 1012 Thể loại: Lăn giường trước yêu sau Couple: Ca sĩ quán bar vạn người mê x Phú nhị đại đi làm...