Chỗ ngồi bên cửa sổ

By forbidden_angel94

18.2K 37 2

Trái tim khi đã đông cứng trong vết gió thời gian Một va chấn nhỏ nhoi cũng đủ làm vỡ vụn ... More

Chương 1: Tình Cờ
Chương II : học sinh mới
Chương III : lớp trưởng đáng ghét
Chương IV : trả thù lớp trưởng
Chương V : cô gái thú vị - lớp trưởng ăn hành
Chương VI : "không đội trời chung"
Chương VII : gậy ông đập lưng ông
Chương VIII : say nắng
Chương IX : DUYÊN (Phần 1)
Chương IX : Duyên (Phần 2)
Chương X : Bối rối (phần 1)
Chương X : Bối rối (phần 2)
Chương XI : Hối Lỗi
Chương XII : Làm Lành
Chương XIII : Gặp Lại
Chương XIV : Đa cảm
Chương XV : Anh hùng rơm gặp nạn
Chương XVI : Phục Thù
Chương XVII : Say nắng
Chương XVIII : Rung động
Chương XIX : kế hoạch cưa cẩm
Chương XX : miền quê
Chương XXI : Kế hoạch của Lâm
Chương XXIII : Yêu
Chương XXII : Tỏ tình
Chương XXIV : Hạnh phúc
Chương XXV: cánh tay
Chương XXVI :
Chương XXVII : Thay đổi
Chương 28 : những cô nàng....
Chương 29
Chương 30
Chương 31:
Chương 32
Chương 33
Chương 34:
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45:
Chương 46:
Chương 47:
Chương 49:
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53

Chương 48:

420 0 0
By forbidden_angel94


Đến tận lúc trở về thành phố rồi tôi vẫn thấy đầu óc mụ mị. Mọi người cùng nhau lấy hành lý rồi ai về nhà nấy, trên môi vẫn nở nụ cười, miệng vẫn luôn tíu tít bàn luận chuyện gì đó. Đầu óc tôi vẫn cứ trống rỗng, đến mức mà tôi còn phớt lờ luôn câu hỏi của Phương. Tôi không cố tình, chỉ là đến lúc nhận ra cô ấy vừa hỏi gì mình thì đã về đến cửa nhà. Tôi thấy hơi có lỗi, định gửi cho cô ấy một tin nhắn nhưng rồi lại thấy quá khiên cưỡng nên đành thôi.

Dúi cho con em gái tờ tiền, nói nó chạy đi mua cơm rang về cùng ăn rồi tôi đi tắm trước. Cho đến tận khi nước lạnh xối thẳng vào đầu tôi mới thấy lớp sương mù trong đầu tan bớt. Buồn cười thật, tôi đã sống rất tốt, hoặc ít ra là bề ngoài vẫn tỏ ra vô cùng ổn,... Lâu thế rồi, bao nhiêu năm rồi, những kỷ niệm đã đủ cũ kỹ lắm rồi, tôi nghĩ là bản thân cũng dần chấp nhận là mình đã giả vờ quên lãng nó rồi. Tôi đã đi đủ xa để có thể viết thêm một cuốn sách mới, không tì vết, không nhuốm màu u buồn,...

Thế nhưng vẫn bị đào xới lên.

Là tôi đã chủ quan khi nghĩ rằng mình bản lĩnh.

Tại sao tôi lại cứ ngã gục trước mặt em?

Tại sao cứ phải là em? Nhất thiết là em?

........

Lại sắp đến 20-11 rồi, tôi vẫn nhớ mãi ký ức kinh hoàng ngày này năm ngoái. May thay năm nay chủ đề thay đổi, các bạn nữ đều xông xáo muốn mặc áo dài truyền thống và múa nón lá. Quá tuyệt! Tôi đã phải đứng hẳn dậy tán thưởng ý tưởng này của một bạn nào đó.

Chuyện hậu trường hoàn toàn không phải can thiệp, tôi thảnh thơi chiều chiều đi đá bóng với mấy thằng con trai, không còn những chiều bị lôi đi tập văn nghệ nữa.

Năm nay khác so với năm ngoái, các lớp có tiết mục tham gia biểu diễn vào lễ meeting đều phải qua một vòng tổng duyệt nữa. Mỗi khối chỉ có nhiều nhất là ba lớp được tham gia biểu diễn trước toàn trường thôi. Khỏi phải bàn, mấy mụ con gái lớp tôi đều tham vọng ngút trời, nhất định muốn mình có mặt trong tiết mục toàn trường nên ngày nào cũng cắp theo cái nón đi học. Chẳng biết mụ nào biên đạo múa, nhưng mỗi tiết thể dục hay quốc phòng ngoài việc đá bóng ra thì còn có thể được ngồi nhìn chúng nó cãi nhau loạn lên nữa.

Đúng là con gái, người ta nói hai mụ đàn bà cộng thêm con vịt là thành cái chợ. Ở đây có tận tám đứa, sức nói chuyện đã đủ công phá nguyên cái trường rồi chứ nói gì đến những lúc chúng nó cãi nhau. Đứa này muốn để tay thế này, đứa kia muốn để chân thế nọ, váng hết cả óc ra mà vẫn không thống nhất nổi. Đến cao trào thì bắt đầu có đứa vùng vằng ném phăng cái nón đi. Con nhỏ lớp trưởng bất lực tập hợp tất cả lại một góc để họp.

Nhìn cái tướng đứng khoanh tay trước ngực của nó cũng đủ biết là lại giáo huấn gì rồi. Nào thì "sao các cậu không có tinh thần tập thể?", hay lại là "đây là việc chung nên các cậu nên mỗi người nhịn một chút",... Là tôi đoán thế, làm gì có khả năng nghe đến tận đấy đâu mà biết. So với tính cách của nó thì chỉ có vậy thôi chứ làm gì có chuyện nhỏ nhẹ bảo ban các bạn đâu. Xì! Con nhỏ độc tài.

Sau một hồi, chúng nó cũng chịu đứng lên tiếp tục. Tuy chưa hết mâu thuẫn nhưng cũng không to tiếng như trước nữa.

Ngày tổng duyệt đến, vì nghe nói nhiều lớp có tiết mục rất hay nên tôi cũng háo hức đi xem duyệt cùng với Ngân. Cậu ấy cũng tham gia văn nghệ lần này, cũng là múa may quay cuồng gì đó. Vì là tổng duyệt trên tinh thần giống như lúc biểu diễn chính thức nên quần áo đầu tóc cho đến trang điểm đều rất kỹ càng đâu vào đấy. Đúng là đã mắt, mấy thằng lợn lười kia rủ không chịu đi, chắc tiếc lắm đây.

Ngân mặc cái váy dài biểu diễn có màu vàng, trên đầu còn cài đồ trang trí hình bông hoa mai cũng màu vàng nữa. Cậu ấy khoe được mẹ trang điểm cho. Khuôn mặt vốn rạng rỡ, nay lại giống như con hề vậy.

-Nhìn cậu như con hề - tôi thật thà.

Mặt cậu ấy sa sầm xuống. Biết mình lỡ lời, tôi vội bào chữa:

-Cậu không biết là bình thường cậu đã đủ xinh rồi à?

Sắc mặt cậu ấy ổn hơn. Tôi nói rất thật lòng, không phải là sợ cậu ấy giận nên lấp liếm đâu. Là thật lòng. Tôi chẳng muốn lớp son phấn át đi hết nét ngây thơ trên mặt cậu ấy, chỉ là chúng không phù hợp.

Cậu ấy cứ lúc lắc cái đầu rồi xòe xòe cái váy ra khoe tôi. Tôi gật gù.

-Cậu không thấy ngày nhà giáo mà biểu diễn mấy tiết mục mùa Xuân nó không liên quan à? - tôi hỏi.

-Tại vì cái ý tưởng ngày nhà giáo nhất thiết phải có tiết mục liên quan đến thì rất nhàm chán. Cậu thử nghĩ nếu ai cũng có ý tưởng như cậu thì buổi biểu diễn sẽ chán thế nào? Tư duy chút đi - cậu ấy phân tích.

-Hừ!

Tôi cất xe còn cậu ấy phi vào lớp trước. Tổng duyệt vào Chủ Nhật nên trường vắng vẻ lắm. Ngoại trừ đội văn nghệ, vài giáo viên và mấy đứa thích đi hóng hớt kết quả như tôi ra thì chả có ai hết.

-Ê Tùng! đi xem lớp mình biểu diễn hay làm gì thế? - Tôi bị gọi giật lại, ngoái ra sau thì thấy mấy con vịt lớp mình đang đi đến.

-Hỏi thừa quá mày, tất nhiên là đi xem nàng diễn rồi - một đứa châm chọc.

Bọn vịt giời này hôm nay đứa nào đứa nấy cũng xinh lên vài bậc. Tất cả đồng loạt mặc áo dài trắng muốt, tóc buông dài và trang điểm vừa đủ. Cho dù một vài đứa như hề vậy, hoặc là do tôi ngày thường đã quá quen với bọn con gái mộc mạc.

-Này đã đến rồi thì phải cổ vũ cho lớp mình đấy nhé! - Cái Quỳnh huých vào sườn tôi một cái rồi đi.

Cái Vân đi qua cười chào tôi một cái, tôi chỉ nhìn. Hạ Anh cũng ngẩng lên nhìn tôi một cái rồi cúi xuống vuốt vuốt lại vạt áo.

Do không thể tổng duyệt hết cả ba khối 10,11, 12 trong một buổi sáng nên buổi tổng duyệt được chia ra làm hai khối sáng và chiều. Lớp tôi ở giữa, biết thế ngủ lười thêm một chút rồi đến sau cũng chẳng muộn.

Mọi người được tổng duyệt trong một lớp học ở tầng 1. Tất cả bàn ghế đều được chuyển ra ngoài để lấy không gian trống. Bên trong chỉ đặt hai bộ bàn ghế cho các giáo viên đóng vai trò Ban giám khảo ngồi.

Tôi nhanh chân đứng chỗ gần cửa ra vào nhất để tiện xem các lớp khác biểu diễn.

Chán chê mê mỏi mới đến lượt lớp tôi, cách đó một lớp là lớp Ngân. Tôi chỉ cố xem đến vậy vì sự kiên nhẫn không đủ. Bọn con gái ngày thường cãi nhau như mổ bò là thế, đến khi nghiêm túc thì lại rất ăn ý và nhịp nhàng. Có vẻ các cô rất ưng ý, hoặc cũng có thể là do cô Chủ Nhiệm có uy khá cao nên được nể hơn?

Tiết mục lớp Ngân rất mới mẻ, màu sắc đến âm thanh đều rất dễ chịu, chắc chắn là được chọn rồi. Biểu diễn xong cô nàng hí hửng vui vẻ kéo tay tôi về.

Sáng thứ Hai hôm sau, công bố kết quả. Không ngoài dự đoán của tôi, lớp Ngân được chọn, và cả lớp tôi nữa. Riêng khối 11 thì chỉ có hai lớp thôi. Bọn con gái ngồi trên đầu gào rú điên cuồng, tham vọng ngùn ngụt cuối cùng cũng được đền đáp. Cô Chủ Nhiệm ngồi trên điệu nghệ ngồi vắt chéo chân, mỉm cười hài lòng.

Tôi có thể cảm nhận thấy tiết sinh hoạt lớp hôm nay êm ả lắm.

Nhân lúc cô chưa vào lớp, bọn con gái tíu tít bàn nhau về việc trang phục.

-Tớ tưởng tất cả đều đã thống nhất? - cái Thanh thắc mắc.

-Chỉ là tớ nghĩ trên áo lên điểm thêm hoa văn nhẹ nhàng thì sẽ bắt mắt hơn thôi - cái Vân nói.

-Chuyện này là chuyện tập thể, các cậu nên thống nhất kỹ càng - Hạ Anh nói thêm.

-Tại tớ quen một chỗ cho thuê áo cũng khá ổn, mình nên đổi trang phục cho nổi bật một chút cũng được mà - cái Vân tiếp tục.

-Đợi rảnh thì mình đi xem.

....

Thứ năm tuần sau buổi meeting diễn ra. Thứ tư, cô Chủ Nhiệm tỏ vẻ không hài lòng lắm với đám con gái vì tự ý thay đổi trang phục. Cô nói là hoa văn trên áo không phù hợp với bài diễn và muốn chúng nó đổi thành bộ cũ. Cuối giờ, mấy đứa hớt hải đi thuê lại bộ khác.

Tối hôm ấy tôi đi đá bóng về muộn. Tận hơn bảy giờ tối mới thấy Hạ Anh đạp xe đi qua, trên người vẫn mặc nguyên bộ đồng phục lúc sáng. Trong đầu tôi lúc ấy chỉ nghĩ đơn giản là chúng nó lại tụ tập đi chơi, chẳng hề nghĩ hôm sau xảy ra chuyện.

Hôm sau, đến lúc lớp tôi lên biểu diễn, lúc đấy tôi mới hiểu hoàn toàn từ Lạnh gáy khi nhìn thấy ánh mắt cô Chủ Nhiệm trên kia. Đồng phục áo dài biểu diễn của chúng nó thật sự thì là thảm họa luôn. Mỗi đứa một kiểu, lại còn có vẻ không vừa vặn. Ngay sau khi xong tiết mục, cô Chủ Nhiệm ra hiệu cho lớp trưởng đi về phía sau cánh gà. Mấy đứa lớp tôi ngồi dưới đồng loạt hoang mang, chụm đầu vào nhau đoán già đoán non xem chuyện gì đang xảy ra và sắp Nổ ra. Những đứa trong đội văn nghệ không có phận sự đều thay quần áo rồi về hàng lớp của mình ngồi.

Mãi sau khi nó trở ra, quần áo đã thay, sắc mặt cũng rất bình thường thì mọi người mới thôi dò hỏi. Cái Quỳnh có thì thầm gì đó, chỉ thấy nó lắc đầu.

Trên đường về, Ngân hỏi:

-Lớp cậu hôm nay làm sao vậy?

-Chẳng biết, có chuyện gì đâu. - tôi ngơ ngác.

-Cô Chủ Nhiệm lớp cậu mắng lớp trưởng té tát thế mà không có gì á? Cái gì mà chuyện trang phục biểu diễn ấy, mà tớ công nhận thảm họa thật, gọi là đồng phục thì quá sai.

-Sao cậu lại biết? - tôi hỏi.

-Gọi là nói chuyện riêng nhưng mà cô của cậu giọng đâu có nhỏ nhẹ đâu, mắng liên tục làm Hạ Anh không kịp vuốt mặt ý chứ. Mà chả hiểu đầu óc cậu ấy để đi đâu mà lại đi đổi bộ khác nhỉ? - Ngân chép miệng.

-Có phải ý của nó đâu mà. - tôi lắc đầu.

-Ơ!!! Hạ Anh nhận là ý của cậu ấy mà. Kể cả bị mắng cũng không hề phản bác lại. - Ngân cao giọng.

-Là ý của đứa khác, nhưng tớ thấy bọn lớp tớ đều đi đổi lại mà - tôi có phần không thể hiểu nổi sự tình.

-Cậu không biết à? Hôm nay là 20-11 đấy, tất cả trang phục biểu diễn cũng như áo dài trắng đều bị các trường tranh nhau thuê bằng sạch, cố gắng cứu vớt thì sẽ ra bộ dạng tạm bợ như lớp cậu đấy. Lấy đâu ra được bộ trắng tinh đẹp như hôm tổng duyệt.

Câu nói ấy của Ngân khiến tôi hơi để tâm, sự việc này chẳng liên quan đến tôi, nhưng lại cứ thấy rối rắm. Sao nó lại không nói ra nó không hề đưa ra ý tưởng đấy và chuyện không thể đổi lại áo nhỉ? Theo tôi biết thì nó đâu phải là người thích im lặng chịu trận kiểu ấy.

Lớp tôi chẳng được giải nào sau buổi biểu diễn cả, đến cả giải nhỏ nhất cũng không. Cô Chủ Nhiệm vốn rất nóng tính và ưa sĩ diện một lần nữa lại phẫn nộ đến độ không muốn nói thêm điều gì, cuối giờ học chỉ buông ra một câu thất vọng rồi đi thẳng. Sau khi cô đi, chiến tranh lại nổ ra.

-Sao cậu không nhận lỗi với cô là tất cả đều do cậu đi? - Cái Yến vẫn như mọi khi, rất thẳng tính.

-Chẳng phải các cậu đều ngầm đồng ý thì mới đổi trang phục hết lần này đến lần khác à? - Cái Vân cứng giọng.

Bọn kia im bặt không thể nói thành lời.

-Cậu không biết Hạ Anh đã bị bên cho thuê trang phục cũ nói nặng lời thế nào đâu? Hơn nữa tất cả đều đổ hết lên đầu nó. Cậu không dám nhận lỗi về mình thì cũng nên đứng lên lên tiếng bênh vực nó đi chứ. - Cái Quỳnh tuy nhỏ nhẹ nhưng giọng điệu vẫn rất bênh vực.

-Cậu thì có đứng lên đấy à? - cái Vân tiếp tục cãi nhau tay đôi với sáu đứa còn lại.

Mọi người trong lớp chẳng ai rảnh rỗi nán lại xem chúng nó cãi nhau. Tôi cũng thế, chỉ là thằng ngồi cạnh hiếu kỳ không chịu đứng dậy ra về làm tôi phải bất đắc dĩ nghe họp chợ.

Hai bên cứ tiếp tục cãi nhau qua lại xem ai sai ai đúng như thế mãi. Tôi cuối cùng cũng được ra về, đang vội vã chạy xuống nhà xe thì Hạ Anh chạy vụt qua.

Ban đầu tôi nghĩ nó lại nổi giận đùng đùng bỏ về, nhưng sau đó mới biết không phải nó giận, là nó tổn thương.

Vì tôi thấy nó khóc.

Continue Reading

You'll Also Like

1.6M 143K 151
Hán Việt: Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Hậu Ngã Bạo Hồng Liễu Tác giả: Phong Hoa Như Cố Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt...
145K 9.4K 106
* Lưu ý: Truyện được edit với mục đích phi thương mại và chưa có sự cho phép của tác giả, yêu cầu tôn trọng nguyên tác, không chuyển ver, không re-up...
55.6K 6.6K 96
TG: Thả Phất Thể loại: Đammy, Xuyên Không, Tinh Tế, Bánh Bao, Ẩm Thực -- Ninh Vân Dập xuyên không, tin tốt là nguyên chủ có gia thế hiển hách, mẫu th...
3.9M 377K 200
Hán Việt : Ác độc nam phối tựu yếu vi sở dục vi Tác giả : Điềm Tiêu Tối Điềm Edit : Cắn ngươi:3 Thể loại : Nguyên sang, đam mỹ, hiện đại, HE, tình cả...