Chương VII : gậy ông đập lưng ông

288 2 0
                                    

tôi mang theo chút hụt hẫng trở lại bàn,Phương vẫn ngồi ấy,nàng ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn xe cộ đi qua đi lại ngoài kia. Hành động đó của nàng như có một sức hút vô hình vào nó khiến tôi thoáng chút ngơ ngẩn. đúng rồi “con nhỏ cũng hay chống cằm nhìn ra phía ngoài cửa sổ”
những gã đàn ông quanh quán café thỉnh thoảng lại liếc mắt sang nhìn nàng. Kéo ghế ngồi xuống,Phương cũng chỉnh lại tư thế ngồi của mình,tôi mở miệng :
- e thấy hợp đồng thế của công ty anh thế nào? Có cần phải điều chỉnh gì không? 
- em thấy nó khá ổn rồi,e sẽ mang cho chú Đại thông qua rồi sẽ liên lạc với anh sau 
nàng nói kèm theo 1 nụ cười nhẹ
- đây là danh thiếp của a,có gì thắc mắc liên quan đén hợp đồng thì e cứ gọi cho a. – tôi đưa danh thiếp cho nàng rồi nói.
- thế không phải chuyện hợp đồng thì không được liên lạc với anh ạ??
- e có thể gọi lúc e nhớ anh cũng được . – tôi bỡn cợt 
- e sẽ tìm lý do khác để làm phiền anh.. thôi e xin phép về công ty,sẽ liên lạc với a sau.
nàng đứng dậy,bắt tay tôi chào rồi ra về,tay con gái có khác,cứ mềm mềm ấm ấm 
tôi ngồi thêm 1 lúc,quan sát chiếc bàn mà cô gái “hình như tôi có quen” vừa mới ngồi. rõ ràng cô ấy ở đó,thế mà chỉ thoáng chốc lại biến mất. hệt như cơn gió thổi qua rồi không bao giờ quay lại…….
.
.
.
.
.
.
.
.
“con nhỏ đáng ghét, con nhỏ đáng ghét, con nhỏ đáng ghét…..” tôi rủa thầm,đưa ánh nhìn căm hận về phía nó. 
tôi nhìn chằm chằm vào nó như thể muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy,bất chợt con nhỏ quay sang,bắt gặp ánh nhìn của tôi nó thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi lại lấy ngay được vẻ kiêu căng hằng ngày : 
- nhìn gì? Chưa được nhìn thấy người xinh đẹp bao giờ à. – nó nói rồi quay sang cười với nhỏ Yến
cái loại gì đây k biết đã thế biết tay ông mày :
- k phải,người nhìn thấy nhiều rồi nhưng hiếm khi mới thấy khỉ đi học,lạ nên nhìn thôi 
- tôi không ngờ rằng răng mình trắng,mắt mình sáng đến mức độ có thể soi gương được như vậy đấy. – nói xong nó quay sang cười với nhỏ Yến.
ôi cái định mệnh tính chơi nó mà bị nó chơi lại thế này. Tôi cứng họng phút chốc k nói được câu nào. 
- Tùng không soi gương nữa à. - con nhỏ tiếp tục
đang định bật lại nó thì tiếng trống vang lên,con nhỏ đứng dậy hô to :
- bắt đầu truy bài,mọi người về vị trí đi. 
đau đớn,tủi nhục… đời tôi chưa bao giờ chịu nhục nhiều như thế này. Từ khi nó xuất hiện,nó mang cho tôi biết bao rắc rối,hôm nay lại được thêm bữa nhục trước mặt nhỏ Yến,cứ kiểu này chắc nó sẽ làm tôi nhục nhã trước toàn cũng k chừng.....
không được,nam nhi đại trượng phu k thể chịu nhục công khai thế này được,phải trả đũa nó. Nghĩ là làm,tôi đứng dậy vờ ôm bụng chạy ra ngoài. Trong lớp có vài tiếng cười khúc khích,chắc chúng nó tưởng tôi bị tào tháo đuổi đây mà 
tôi băng băng đi về phía nhà xe,trả đũa con lớp trưởng thì chỉ có cách phá xe của nó để cho nó vất vả dắt xe đi bơm thôi, coi như an ủi tinh thần nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy tháo hơi xe thì nhẹ quá,hay là đục thủng lốp xe. Không được chơi thế ác quá,nhỡ mà bị phát hiện thì khốn.
thôi thì mình tháo hơi xe rồi lấy luôn bộ van xe vậy 
tôi tiến ra phía nhà xe,nhìn trước ngó sau xem có ai không,khi chắc rằng mình đã an toàn thì tôi bắt đầu hành động. lớp tôi để xe ngay phía ngoài nên hơi nguy hiểm,nếu tôi mà bị phát hiện thì chắc muối mặt trước lớp mất,nhưng mà thôi kệ,liều ăn nhiều vậy. 
tôi tiến vào ô để xe của lớp,bỗng :
- aaaaaaaaaaaaaaa
tôi giật mình quay lại thì ôi thôi 
có một con bé cưỡi con ngựa sắt đang băng băng lao về phía tôi,khoảng cách là 1m,không kịp tránh rồi,thôi nhắm mắt xuôi tay vậy 
con ngựa sắt lao thẳng về phía tôi làm tôi ngã lăn ra đất. Tôi đau điếng ôm đùi nằm ăn vạ luôn :
- đi kiểu gì thế hả  không có mắt à,- tôi bực mình
- mình xin lỗi,cậu có sao không?? tại mình đang muộn học vội quá đi nhanh cho kịp. – con bé chống xe chạy lại chỗ tôi
vừa nói nó vừa lấy tay nắn nắn đùi tôi (cao thêm tý nữa cậu ơi)
- cậu có sao không,có đứng dậy được không?
- cậu đi nhanh thế tông người khác có khi chết luôn đấy  - tôi cường điệu hóa cái sự đau đơn của mình
tôi ngồi dậy,tay vẫn ôm đùi,mặc dù đỡ đau hơn rồi nhưng vẫn phải ăn vạ
- hay mình đưa cậu xuống phòng y tế nhé. – con bé lo lắng,mắt hơi ướt rồi
nhìn vẻ mặt lo lắng của con bé mà tôi vừa bực vừa buồn cười,nó hết nhìn tôi xong lại nhìn xuống chỗ chân tôi đau,mắt rớm nước,có khi tôi ăn vạ thêm chút nữa nó khóc cũng nên 
- thôi không cần đâu,xuống phòng y tế phiền lắm,chắc mình cũng ksao đâu,về nhà đi bó bột cũng đc. – tôi nửa đùa nửa thật
- hả? bó bột á. Cậu đau thế à,đi xuống phòng y tế đi
- mình không đi được,cậu cõng mình nhé 
- mình,mình….-con bé ấp úng. Hay mình ra gọi bác bảo vệ nhé – nói rồi nó đứng ngay lên định chạy ra phòng bảo vệ 
thôi bỏ mẹ,con này nó lo lắng thái quá rồi,nó gọi bác bảo vệ ra đây thì tôi biết giải thích sao bây giờ 
- thôi thôi,mình đùa đấy,mình vẫn đi được mà,k cần đến phòng y tế đâu – tôi hốt hoảng gọi con bé lại 
- thật không? hay cứ xuống phòng y tế cho chắc cậu à
- thôi mình bảo k sao mà,đứng dậy được đây này,mình vào lớp đây,sắp đến giờ học rồi – tôi lật đật đứng dậy,đùi vẫn còn đau nhưng mà phải cố @@
- chờ mình một chút,mình đưa cậu về lớp – con bé dắt xe chạy thật nhanh vào lán
tôi thấy nó đẻ xe vào ô của lớp 10C (lớp văn),ồ thì ra là gái lớp văn à 
- đi nào,để mình dìu cậu – nó chạy sang phía bên phải,ôm lấy cánh tay tôi
- thôi k cần đâu mình tự đi được mà.
nói thế cho nó khách sáo chứ tôi thích bome ra ý chứ 
- không được,mình phải đưa cậu về lớp- con bé kiên quyết
- ừ,vậy phiền cậu rồi
- cậu học lớp nào?
- mình học 10A
- con trai lớp toán à,hèn gì
- hèn gì sao?
- thôi,không có gì,hihi
con bé vừa cười,nó cười xinh thật,k như kiểu cười đáng ghét của con lớp trưởng. nhìn qua con bé lớp văn,tôi thấy nó cũng xinh xắn,tóc ngắn ngang vai,đeo kính,người thon,dáng cao thôi không tả nữa 
con bé dìu tôi về lớp,lớp tôi cuối dãy tức là phải đi qua lớp nó,lúc đi qua mấy đứa ngồi ngoài thấy nhỏ dìu tôi thì ồ lên :
- chúng m ơi,ra xem con Ngân khoác tay zai tình cảm chưa kìa
cả lớp nó nhao nhao ngó ra xem,nó đỏ mặt,tôi cũng ngại nữa. tôi bèn nói trong tiếc nuối :
- thôi cậu về lớp đi,mình tự đi về được rồi
- không được
nó nói cụt lủn,mặt vẫn còn đỏ,xong cắm đầu đi. Nó đi nhanh hơn làm tôi bị kéo theo,chân tôi đang đau nên k bước theo kịp mất đã tôi loạng quạng,tay quờ quạng lung tung. Tôi lấy lại được thăng bằng,nhưng sao tay lại thấy mềm mềm nhỉ @@
nhìn theo thì ôi thôi,tay tôi bám ngay vào eo nó bọn trong lớp được thể lại ồ lên :
- chúng nó ôm nhau kìa chúng m ơi 
- hôn đê hôn đê hôn đê 
tôi ngại tím mặt,con bé cũng thế,vội vàng buông tay khỏi eo nó ra tôi bối rối :
- xin lỗi,mình không cố ý,cậu về lớp đi mình tự đi được
- ừ - nói xong nó thả tay thôi ra chạy thẳng vào lớp
tôi thoáng chút hụt hẫng,nhưng thôi té nhanh cho đỡ ngại. bám tay vào tường lấy điểm tựa tôi đi về lớp 1 cách khó khăn.
về đến lớp,thấy tôi ôm đùi khập khiễng chúng nó trêu :
- vừa thấy ôm đít chạy ra ngoài bây giờ lại thấy ôm đùi đi về,mày bị anh Tao Tháo đánh rồi hả Tùng 
cả lớp cười ồ lên,tôi lại thêm 1 lần chết nhục trước đám đông 
TẤT CẢ DO CON NHỎ LỚP TRƯỞNG MÀ RA,TẠI NÓ HẾT….. tôi như muốn nổ tung,đúng. Tất cả tại nó hết,tại nó mà tôi đen đủ đường thế này đây. Vừa nãy còn không ám toán được cái xe của nó nữa chứ,đúng là gậy ông đạp lưng ông mà….. tôi đau khổ gục mặt xuống bàn…

Chỗ ngồi bên cửa sổDove le storie prendono vita. Scoprilo ora