Chương III : lớp trưởng đáng ghét

389 1 0
                                    

Lớp tôi lại được được thể xôn xao lên. 
- con này tự tin quá thế,con này bạo ghê,gái thánh phố có khác…… 
tiếng rì rầm lớn dần,cô giáo đập bàn nói :
- cả lớp im lặng nào,Hạ Anh e chắc chứ?
- dạ vâng,em đã từng làm lớp trưởng từ năm lớp 1 đến năm lớp 9 ạ. Mặt khác e tin mình đủ gương mẫu để lãnh đạo lớp mình,con nhỏ nói giọng tự tin,đôi mắt nhìn thẳng lộ rõ vẻ kiêu căng.
- được rồi,vậy từ bây giờ Hạ Anh sẽ làm lớp trưởng của lớp mình 
tiếng vỗ tay vang lên khắp lớp chắc có chỉ có duy nhất mình tôi là không vỗ tay 
- cậu có gì bất mãn à? Con nhỏ quay sang hỏi tôi 
- không có gì,tôi lạnh lùng đáp
- thế sao cậu không vỗ tay chào đón lớp trưởng mới? 
- ……
- cậu không hoan nghênh tôi à? Con nhỏ tiếp tục hỏi
tôi mặc nhiên vẫn im lặng,một phần mình k muốn trả lời,phần khác vì không biết trả lời như thế nào,chả nhé nói với con nhỏ là “tao ghét mày đấy,được không?” tôi k đủ tự tin làm thế dù gì nó cũng là con gái 
- cậu,ngoài ra ngoài đi. Nhường chỗ cạnh cửa sổ cho tôi,nó nói như ra lệnh 
- tại sao tôi phải làm thế? 
- cậu không biết à? Lớp trưởng có địa vị cao gần bằng cô chủ nhiệm. khi cô chủ nhiệm không có mặt tại lớp thì tôi là người nắm quyền cao nhất,vậy tôi yêu cầu cậu ngồi ngoài nhé,tôi thấy mới có tiết 2 thôi mà cậu đã ngủ gục rồi để cậu ngồi trong khéo cả năm chỗ này thành giường ngủ của cậu mất,như vậy đi nhé,nó cười nhoẻn 
nó tuôn 1 tràng không kịp để tôi phản ứng lại,kèm theo cái điệu cười nhoẻn đáng ghét kết hợp với cái mặt như kiểu muốn nói “tao là lớp trưởng tao có quyền đây” lại càng đáng ghét hơn,ấn tượng đầu tiên của tôi với con nhỏ này là GHÉT. 
nhưng k lẽ đôi co với nó cái chỗ ngồi trong khi nó là lớp trưởng mới đc bầu nữa chứ,làm thế sau này nó hành hạ mình chết thôi thì nhường cho nó vậy….
tôi đứng dậy xách cặp đi ra ngoài,con nhỏ hí hửng chui vào phía trong đi qua tôi còn nói :
- cám ơn nha bốn mắt 
ôi cái định mệnh 
ngày học hôm ấy trôi qua không mấy vui vẻ. mỗi lần ra chơi bọn con trai lại xúm lại chỗ con nhỏ để làm quen dĩ nhiên như thế làm phiền đến giấc ngủ của tôi,tôi lấy làm khó chịu,mặt nhăn nhó đến cuối giờ….
- này,sao mặt cậu nhăn như khỉ thế. Mà không khéo mặt khỉ còn không nhăn bằng mặt cậu ý chứ,con nhỏ nói mắt cố tình mở to làm vẻ ngạc nhiên,trông mà them ném cái dép vào mặt 
- việc của cậu à,mặt tôi thế nào thì kệ tôi,tôi bực dọc 
- tôi là lớp trưởng,có nhiệm vụ quan tâm đến thành viên trong lớp,mà cậu lại là thành viên trong cái lớp 10A này thế nên tôi có quyền hỏi han cậu,nó lại nói cái giọng lớp trưởng đó.
- tôi không cần,cậu làm ơn từ nay về sau đừng làm phiền tôi nữa. cứ coi như thế là 1 cách “quan tâm đến thành viên trong lớp’’ đi nhé. 
- ơ ơ,cái cậu này…..
tôi đứng dậy xách cặp ra về “bực mình con điên này quá”

sáng hôm sau,tôi chạy như điên từ bãi gửi xe trường vào lớp,muộn giờ truy bài rồi,mới tuần đầu mà thế này chắc tôi bị cô giáo để ý quá,chạy rón rén qua phòng giáo vụ dưới tầng 1 tôi phi 1 mạch lên tầng 3 – lớp 10A của tôi nằm cuối cùng,sắp vào đến lớp rồi,sắp tới lớp rồi,cầu cho cô chưa đến 
- đứng lại 
tôi giật mình,không phải chỉ vì giọng nói,mà con nhỏ còn đứng chắn ngang cửa lớp không cho tôi vào. 
- tránh ra,muộn bây giờ,tôi kéo tay nó sang một bên
- cậu muộn 10p rồi,nó nói tay mở quyển sổ màu đen ra
- tên gì? 
- hỏi làm gì 
- cậu quên tôi là lớp trưởng à??
- thằng tùng không xong rồi chúng mày ơi,bọn trong lớp nhao nhao lên trêu tôi. (nóng mắt rồi đấy  )
- tên gì? Con nhỏ hỏi lại,mắt vẫn nhìn thẳng vào tôi.
- Hoàng Tùng
- tên hay thế mà đi muộn à? Lát tan học cậu ở lại trực nhật lớp xong mới được về.
- cái gì? 
- cậu muốn ở lại trực nhật hay muốn tôi báo cho cô giáo?
- trực nhật 
nhìn tôi lúc ấy như con mèo bị ướt mưa vậy,cũng tại con Bống cả,cứ nhõng nhẽo đòi theo tôi đi học làm tôi phải khổ sở mãi mới nịnh được nó ở nhà em với chả út,chỉ muốn đánh cho vài cái 
- mày thấy e lớp trưởng cá tính không?,vừa ngồi vào bàn thằng Lâm đã quay xuống nói
- cá khỉ thì có chứ cá tính đếu gì,bố con điên 
- tao thấy cá tính mà,lại xinh nữa,cười duyên này…. Bla bla 
- thôi m quay lên đi không là ăn đòn đấy,k thấy t đang bực mình à 
nó cười khả ố một cái rồi quay lên. Tôi mở cặp lấy cái bánh mì vừa mua trên đường ra gặm,đang ăn ngon lành thì bị vỗ vai cái bốp. điên tiết tôi quay sang : 
- thằng điên nào đấy? bố m đang ăn mà 
- cậu có biết giờ truy bài không được phép ăn uống không?, lại con lớp trưởng chết tiệt
- cậu bị thần kinh hay gì à,sao cứ ám tôi mãi thế? 
- bây giờ 1 là cậu ngừng ăn 2 là tôi nghi cậu vào sổ. chọn đi,con nhỏ nói,giọng dứt khoát,đôi mắt nhìn thẳng vào tôi
chả hiểu sao tôi rất sợ đối diện với ảnh mắt người khác,có thể là thói quen,cứ ai nói chuyện mà nhìn thẳng vào mắt tôi là tôi lại tìm cách lảng tránh,nhìn đi đâu đó hoặc tìm cái gì khác để tập trung vào,tránh nhìn vào mắt đối phương.
tôi bực mình cất cái bánh mỳ đang ăn dở vào cặp,mẹ kiếp trời đánh còn tránh miếng ăn,con nhỏ này làm gì mà ác thế không biết….
tan học,tôi xếp sách mở toan đứng dậy bước về thì bị con nhỏ kéo lại : 
- cậu quên gì à
tôi xem lại cặp sách..
- không
con nhỏ cầm cuốn sổ màu đen của nó đưa qua đưa lại trước mặt tôi,miệng nói đều đều :
- ở lại trực nhật hay là tôi báo cáo với cô chủ nhiệm
sặc,con này đúng là con quái vật à,sao nó nhớ dai thế k biết 
- cậu cứ về trước đi,tôi sẽ ở lại trực nhật.
tôi định lừa nó về rồi về luôn,lớp sẽ do bác lao công quét dọn,nhưng đời không như mơ,con nhỏ còn ma lanh hơn cả tôi :
- không được,tôi sẽ giám sát cậu trực nhật 
thôi xong,phen này chết đói ở lớp học với con điên này rồi 
- có cần thiết phải như thế không? Có bác lao công quét dọn mà 
- thế bây giờ để bác lao công quét dọn rồi cậu đi gặp cô chủ nhiệm nhé,nó nói giọng thản nhiên thấy ghét 
- để tôi trực nhật…..
tôi đi lấy chổi quét lớp,lau bảng,đổ rác… con nhỏ thì ngồi trên bàn đung đưa chân nhìn tôi làm. Vật lộn 30p mới xong,tôi mệt mỏi,mồi hồi chảy thành hàng…
- mệt lắm à,con nhỏ hỏi
- không thấy hay sao mà còn hỏi,tôi bực mình 
- thế cho chừa cái tội đi học muộn,xùy 
tôi với nhỏ xách cặp đi về,tôi đi trước,nhỏ đi sau đến bãi gửi xe còn duy nhất xe của tôi với của nhỏ,xe thôi thì dựng ở góc còn xe của nhỏ thì đổ dài trên mặt đất 
“ cho chết,ở ác gặp ác đây mà” tôi cười thầm trong bụng 
dắt xe qua thì thấy nhỏ vừa dựng xe dậy,đang ngồi loay hoay lắp xích thì phải “cho chết,lần này xem đến bao giờ mới về được đến nhà” tôi khoái trá,nhảy lên xe phóng thẳng ra phía cổng mặc kệ nhỏ đang ngồi lắp xích xe đằng sau…

Chỗ ngồi bên cửa sổOnde as histórias ganham vida. Descobre agora