Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ...

By NirroBP

11.9K 1.2K 28

Tác giả: Hàn Thất Tửu Editor: WallMap Số chương: 99 chương + 3 phiên ngoại Thể loại: Cổ đại, nữ phẫn n... More

Văn án
Chương 1. Xuất cung đào hôn
Chương 2. Trời đất bao la
Chương 3. Hòa thượng, các ngươi có hiểu không!
Chương 4. Liễu Không là quỷ hẹp hòi
Chương 5. Liễu Trần tham tiền
Chương 6. Chân đau, thượng dược
Chương 7. Hình như có điểm không bình thường!
Chương 8. Liễu Không mị lực lớn a!
Chương 9. Liễu Không nói dối
Chương 10. Ngăn cản
Chương 11. Đáng tiếc là một hòa thượng
Chương 12. Mộng đẹp Long Sơn Động
Chương 13. Mất tích
Chương 14. Chúng ta cùng nhau
Chương 15. "Nam" nữ chi phòng
Chương 16. Chỉ vì cứu ngươi
Chương 17. Tìm người
Chương 18. Ta muốn ăn thịt
Chương 19. Liễu Không có chút sắc
Chương 20. Bão đến rồi
Chương 21. An năng biện ta là hùng thư
Chương 22. Thành thân? Được rồi!
Chương 23.
Chương 24. Ngươi là công chúa?
Chương 25. Nàng chỉ thích xú hòa thượng
Chương 26. Thưởng cho ngươi một nụ hôn
Chương 27. Chuyện xấu làm xong rồi?
Chương 28. Không được đi
Chương 29. Bị cảm lạnh
Chương 30. Cấm túc
Chương 31. Ăn ngon không?
Chương 32. Không tiền đồ!
Chương 33. Chữ "tình"
Chương 34. Nữ vệ duyệt kỷ giả dung
Chương 35. Nụ hôn đầu
Chương 36. "Tên hư hỏng"
Chương 37. Nguyện đắc nhất nhân tâm
Chương 38. Phủ đệ
Chương 39. Đế vương gia
Chương 40. Ai thẳng thắn hơn ai?
Chương 41. Nữ nhi hồng lâu năm
Chương 42. Bởi vì yêu, cho nên không nỡ
Chương 43. Đưa hắn đi
Chương 44. Chân tướng
Chương 46. Mộng?
Chương 47. Quên
Chương 48. Nhân tâm
Chương 49. Gộp hai chương
Chương 50. Gặp lại
Chương 51. Trốn không thoát đâu
Chương 52. Ký ức thân thể
Chương 53. Quy củ
Chương 54. Cái yếm
Chương 55. Mục tiêu đã định trước
Chương 56. Khúc mắc
Chương 57. Trên đường đi gặp "Tiểu bạch kiểm"
Chương 58. Chân tướng, đại hôn
Chương 59. Động phòng
Chương 60. Tỉnh lại
Chương 61. Cả đời
Chương 62. Lưu lại?
Chương 63. Yêu lần hai
Chương 64. Đối thoại của hai nữ nhân
Chương 65. Hiền thê
Chương 66. Ta chỉ có ngươi
Chương 67. Bị đánh
Chương 68. Tự làm bậy, không thể sống
Chương 69. Uy hiếp
Chương 70.
Chương 71. Ta là của ngươi
Chương 72. Ngươi là nương tử của ta
Chương 73. Lấy huyết dưỡng huyết
Chương 74. Lao ngục tai ương
Chương 75. Ta đã trở về
Chương 76.
Chương 77.
Chương 78.
Chương 79. Ai là hảo phu quân?
Chương 80. Động phòng sớm?
Chương 81. Chân chính động phòng
Chương 82. Ly biệt
Chương 83. Hầu hạ
Chương 84. Nạp thiếp?
Chương 85. Trốn đi
Chương 86. Nhà mẹ
Chương 87.
Chương 88.
Chương 89. Đuổi cũng không đi
Chương 90.
Chương 91. Đi
Chương 92. Xuống tóc
Chương 93. Biến
Chương 94. Sinh
Chương 95. Hài tử
Chương 96. Lại sinh
Chương 97. Về
Chương 98. Tắm chung
Chương 99. Đủ rồi (Hoàn)
Chương 100. Phiên ngoại 1 (Một nhà Thái Anh)
Chương 101. Phiên ngoại 2 (Thái Anh Lạp Lệ Sa)
Chương 102. Phiên ngoại 3 (An Bình Tư Quận)

Chương 45. Cái tát

123 14 0
By NirroBP


Y phục rơi lả tả, đệm chăn mất trật tự, hai gò má đỏ bừng, hai mắt ửng đỏ, không một thứ không nói cho biết Thái Anh đây là sự thật.

“Vì sao?” Thái Anh giống như gối gỗ, mất đi cảm giác, tất cả trước mắt vượt qua phạm vi tiếp thu của nàng, nằm mơ cũng thật không ngờ, nguyên lai như ý lang quân trước mắt, là nàng, chứ không phải hắn.

Lúc Liễu Không dự định làm như vậy, đã dự liệu đến sẽ có cảnh tượng như hiện tại.

“Vì sao?” Liễu Không lộ ra nụ cười không phù hợp với tuổi tác hiện tại, “Vì mạng sống.”

“Ta đang hỏi, vì sao ngươi muốn gạt ta!” Thái Anh mạnh mẽ kéo lấy tấm chăn Liễu Không dùng để che lấp thân thể, nước mắt càng không ngừng rơi xuống: “Ta ở đâu có lỗi với ngươi, ta ngay cả thân thể đều muốn giao cho ngươi, nhưng ngươi lại đối xử với ta như vậy sao?”

Thân thể đột nhiên bại lộ khiến Liễu Không cảm thấy sợ hãi, nàng đã không có dũng khí lại bại lộ thân thể trước mặt Thái Anh, bại lộ như vậy khiến nàng sợ hãi, mà Thái Anh lúc này khiến nàng cảm thấy nghiệp chướng nặng nề, tay vô ý thức nắm chặt chăn.

Thái Anh kéo chăn, ném xuống sàn, ngươi muốn che, ta không cho ngươi che: “Ngươi che cái gì! Cho ta không nhận ra sao, còn có cái gì để che! Hay là nói ngươi còn có cái gì gạt ta!” Liễu Không run rẩy thân thể, hai tay ôm trước ngực, hai chân khép chặt, cuộn người lại: “Ta đã không còn gì gạt ngươi nữa, chỉ có cái này, ta không phải cố ý muốn gạt của ngươi, ngươi nghe ta giải thích, ta....”

“Ngươi đừng nói nữa, ta không muốn nghe.” Thái Anh càng không ngừng lắc đầu.

“Thái Anh, ta sai rồi.” Liễu Không khóc đến không thở nổi, nàng đã ánh giá cao bản thân, hiện tại ngay cả một câu Thái Anh còn cần nàng không nàng cũng không dám hỏi.

“Ngươi sai rồi? Ta cũng sai rồi.” Thái Anh nín hơi, cũng không quản nước mắt trên mặt, xốc màn che lên.

“Ngươi muốn đi?” Liễu Không hoàn toàn không để ý bản thân cả người xích lỏa, ôm lấy cánh tay của Thái Anh.

Thái Anh quay đầu, vô cùng lạnh lùng nhìn về phía nàng, cười lạnh: “Thế nào? Không phải mới vừa rồi ngươi nói sao, không dây dưa, giờ khắc này đã quên rồi?”

Liễu Không chậm rãi buông lỏng tay ra, gục đầu xuống, một cảm giác vô cùng đau khổ toan sáp từ ngực lan tỏa toàn thân, cũng đúng, như mình đã nói, hình dạng hiện tại của mình Thái Anh không có khả năng tiếp thu, đây đều là do mình gieo gió gặt bão.

Thái Anh xoay mặt không nhìn tới Liễu Không, nàng cũng không muốn đối đãi nàng lạnh lùng như thế, thế nhưng vừa nghĩ đến nàng dĩ nhiên lại lừa mình rất lâu, trong lòng Thái Anh vẫn không hạ được cơn tức.

“Ngươi mặc y phục vào trước, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Thái Anh nói xong câu đó, qua một lúc lâu, mới nghe người ở bên trong mở miệng nói một chữ “Được.”

Khuôn mặt Liễu Không tràn đầy đau khổ, không biết có phải do tâm lý tác dụng hay cái gì khác, nàng hiện tại cảm thấy toàn thân đều đau quá, động một chút cũng đau.

Kỳ thực Thái Anh cũng không tốt hơn Liễu Không chút nào, móng tay đều khảm vào trong thịt, vì sao bản thân lại đau lòng như thế, nàng là nữ tử, nàng lừa mình, nhưng vì sao vừa nghĩ đến đợi lát nữa nàng sẽ rời xa bản thân, giống như bị đao hung hăng đâm vào ngực, ngoại trừ không nỡ chính là không nỡ!

Thái Anh! Lẽ nào ngươi điên rồi sao! Nàng là nữ tử a! Ngươi thế nào có thể cùng một nữ tử sản sinh tư tình, chuyện thiên lý không cho phép như này, ngươi cũng dám làm! Nghĩ tới đây, Thái Anh nhịn không được lại khóc ra tiếng, khóc là bởi vì do nàng đã động tâm, nhưng lại không ai có thể giải cứu nàng!

Liễu Không mặc y phục xong, trong nháy mắt xốc màn che lên, nghe được tiếng khóc của Thái Anh, nàng rất muốn tiến lên ôm Thái Anh, kéo nàng vào trong ngực, hung hăng hôn nàng, nói cho nàng đừng khóc nữa, nhưng hiện tại Liễu Không làm không được, nàng không dám, cũng không thể giống như trước, bởi vì đối Thái Anh mà nói nàng đã không có tư cách.

“Ta xong rồi.” Liễu Không run rẩy thở ra, tay giơ giữa không trung lại thu trở về, nhẹ giọng nói: “Không nên khóc, ta sẽ đau lòng.”

Thái Anh gắt gao cắn môi, nỗ lực bức nước mắt trong mắt trở lại, nàng không muốn biểu hiện bộ dáng nhu nhược trước mặt Liễu Không, nàng không muốn khiến Liễu Không cảm thấy bản thân rời xa nàng sẽ không sống được.

“Ngươi đừng tự mình đa tình, ta khóc cũng không phải vì ngươi, ta chỉ cảm thấy mình ngốc, ta lớn như vậy còn bị một nữ nhân lừa gạt.” Dứt lời liền xoay người, liếc mắt nhìn Liễu Không: “Thế nào, cảm giác đùa bỡn Tiêm Nhu công chúa thánh thượng yêu thương nhất trong lòng bàn tay có tốt không, có cho ngươi cảm thấy có chút đắc ý hay không?”

“Ta không có đùa bỡn ngươi!” Liễu Không đỏ mắt rống lên nói.

“Ngươi rống ta cái gì!” Thái Anh tức giận trừng mắt Liễu Không, dùng thanh âm lớn gấp ba nàng rống trở lại: “Rốt cuộc hiện tại là ai đã làm sai, ngươi còn lý lẽ hay không!”

Liễu Không nhất thời không lên tiếng, hai gò má đỏ bừng, cuối đầu, thấp giọng nói: “Ta không có đùa bỡn ngươi.”

Vừa nghe thanh âm khúm núm của nàng, Thái Anh lại nổi giận: “Không đùa bỡn vậy là cái gì? Rõ ràng lúc vừa mới bắt đầu, ngươi có thể nói với ta, thế nhưng ngươi vẫn giấu diếm đến bây giờ, là ngươi khiến sự tình biến thành như vậy, hiện tại ngươi còn muốn ta làm sao tin ngươi, ta thậm chí hoài nghi, những lời trước đây ngươi nói với ta, cái nào là thật, cái nào là giả.”

Liễu Không rụt cổ, thanh âm rõ ràng đầy nghẹn ngào, yếu ớt nói: “Đều là thật, ta ngoại trừ chuyện này, còn lại đều là thật, ta không có lừa ngươi, ta là thật tâm yêu ngươi, thích ngươi, muốn cùng ngươi qua cả đời.”

Thái Anh nghe được nàng biểu lộ như vậy, trong ngực hoàn toàn đều là cảm động, giống như trước kia ôm lấy người này, nếu như ngay từ đầu Liễu Không nói thật với nàng, Thái Anh tin tưởng bản thân sẽ nguyện ý cùng nàng một chỗ, thế nhưng hiện tại, cho dù Liễu Không là nam nhân, cho dù bản thân nguyện ý, các nàng cũng không thể cùng một chỗ nữa rồi.

Liễu Không liên tục lắc đầu, giải thích: “Ta không có lừa ngươi, cho tới bây giờ cũng không có, ta trao cho ngươi đều là tất cả thành tâm của ta, ta muốn đối xử thật tốt với ngươi cả đời!”

“Ngươi đừng nói nữa! Ta sẽ không cùng một chỗ với ngươi.” Thái Anh lớn tiếng quát bảo nàng ngưng lại, không thể khiến nàng nói hết, nói thêm nữa, bản thân sẽ không nhịn được giữ nàng lại.

Liễu Không nhìn Thái Anh quyết tuyệt như vậy, nhất thời trong đầu một mảnh hỗn loạn, nàng nghĩ tới chuyện kén phò mã, chỉ vào Thái Anh khẩu bất trạch ngôn* nói: “Ngươi rốt cuộc bởi vì ta là nữ nhân, ngươi không thể tiếp thu, hay là do trước giờ ngươi chưa bao giờ tiếp nhận ta, bởi vì ngươi nghĩ ta là một hòa thượng không xứng với thân phận công chúa của ngươi, cho nên hiện tại ngươi muốn bỏ ta, cùng tên đại công tử của thừa tướng cùng một chỗ!”

*nói không lựa lời

'Ba' một tiếng, Thái Anh đưa tay cho Liễu Không một cái tát: “Ngươi thế nào có thể nói ta như vậy, ta đối với ngươi như thế nào, lâu như vậy ngươi cũng nhìn không ra sao! Ngươi thật sự là một tên hỗn đản!” Thái Anh cắn môi, người này thế nào có thể nghĩ nàng như vậy!

Liễu Không ngây dại, nàng vừa nói mấy chuyện vô liêm sỉ gì, đưa tay sờ lấy sườn mặt vừa bị đánh, đau không? Không đau.

“Như vậy kỳ thực cũng tốt, coi như là thứ cuối cùng ngươi để lại cho ta.”

Thái Anh đánh xong lập tức hối hận, nhìn gương mặt đỏ bừng của Liễu Không, nàng rất muốn đi qua hỏi một câu, có phải bị đánh đau hay không? Thế nhưng nàng không thể, liều mạng nhịn xuống xung động trong lòng, nghĩ đến hôm qua phụ hoàng nói, nhất thời Thái Anh hạ quyết tâm, hôm nay phải đưa nàng đi.

Thái Anh nhắm hai mắt lại: “Một cái tát này, xem như chúng ta thanh toán xong, từ nay về sau không ai nợ ai.” Lại từ trong ngực móc ra một xấp ngân phiếu: “Những thứ này xem như ta bồi thường việc ngươi hoàn tục, ngươi đi đi, mã xa đã ở bên ngoài.”

Liễu Không có chút kinh ngạc nhìn ngân phiếu trong tay Thái Anh, thì ra bản thân trong lòng nàng cũng chỉ giá trị bằng mấy thứ này, khổ sở tới cực điểm, ngược lại cũng không biết cái gì là khổ sở nữa, không có rơi nước mắt, ngược lại hé miệng nở nụ cười.

Tiếng cười này Thái Anh nghe thấy cảm giác rất chói tai, vì sao Liễu Không đang cười, nhưng bản thân lại nghe ra bi thương.

“Cầm đi, hồng trần thế tục không thể so phật môn tịnh địa, ở đâu đều phải dùng bạc.”

Liễu Không không nói chuyện, nhưng đưa tay nhận lấy ngân phiếu, một xấp thật dày: “Công chúa đối với tại hạ thật là tình thâm ý trọng a, bất quá...” Dừng một chút: “Tại hạ cũng không muốn những thứ này.”

“Ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước!”

Thái Anh mắt đao bắn qua, khiến Liễu Không thương tích đầy mình.

Liễu Không ôm ngực, khí huyết trong cơ thể càng không ngừng bốc lên, trong miệng đầy vị rỉ sét, cưỡng chế xung động muốn phun ra ngoài, Liễu Không cưỡng ép nuốt máu từ trong miệng bốc lên trở về trong bụng, mặt trắng bệch nhìn Thái Anh: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu lúc đầu ta không có gạt ngươi như vậy, ngươi còn có thể đuổi ta đi sao?”

“Hiện tại nói những lời này còn có ý nghĩa sao?” Thái Anh xoay lưng qua, không nhìn tới nàng.

“Ngươi chỉ cần trả lời ta.”

“Ta chỉ hy vọng chưa từng gặp phải ngươi.” Như vậy sẽ không cảm thấy đau khổ như hiện tại.

Đôi mắt Liễu Không hoàn toàn ảm đạm, nhưng nàng không trách Thái Anh, tất cả đều oán bản thân nàng.

“Hảo, ta đã biết.” Liễu Không chậm rãi đưa tay đặt ngân phiếu lên giường, khó khăn bước về phía trước, lúc lướt qua Thái Anh, cố ý xoay người nhìn nàng một cái, nhìn lần cuối cùng, nàng muốn thật khắc sâu người này vào trong lòng, mãi đến khi nàng chết cũng không thể quên.

Thái Anh thấy được ánh mắt của nàng ở trên người mình, bất quá cái gì cũng không đáp lại, như trước lạnh lùng không nhìn nàng, thẳng đến thân ảnh ấy tiêu thất khỏi gian phòng, Thái Anh mới tê liệt ngồi trên mặt đất, cả người run rẩy, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống, nàng hận a! Nàng hận Phác Thần muốn chia rẽ các nàng; nàng hận Liễu Không, vì sao muốn tàn nhẫn như thế nói cho nàng chân tướng, vì sao không thể giấu nàng cả đời! Nàng càng hận bản thân, cái gì cũng không làm được! Ngay cả người yêu nhất nàng cũng không thể giữ lại!

“Mã xa ở đâu? Ta cùng các ngươi đi.” Liễu Không cố nén thân thể không khỏe, nhìn Thu Bảo nói.

Thu Bảo hơi nhíu mày, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Liễu Không, nàng biết Thái Anh lúc này cũng sẽ như thế, bất quá có thể làm sao bây giờ, cũng chỉ có thể trách Liễu Không đã động tâm không nên động: “Công tử, đi theo ta.”

Thu Bảo càng nhìn sắc mặt của Liễu Không càng cảm thấy không tốt, lúc nãy nàng nghĩ người này chỉ vì chia lìa mới khổ sở như vậy, nhưng hiện tại nhìn mặt trắng đế không giống người bình thường, trắng giống như người chết.

Ngay lúc Thu Bảo do dự có nên hỏi một chút Liễu Không làm sao vậy hay không, chỉ thấy nàng đột nhiên dùng hai tay ôm lấy ngực, sắc mặt vô cùng không tốt, thân thể còn có chút vặn vẹo, sau đó liền hộc ra một ngụm máu đen.

“Liễu Không! Ngươi làm sao vậy!” Thu Bảo nhìn máu đen trước ngực Liễu Không, kinh hồn táng đảm hỏi: “Đây, đây là?”

Liễu Không ngược lại thể hiện không sao cả, dùng tay áo lau vết máu ngoài miệng, cười cười nói: “Ta sống không được bao lâu nữa, ta cũng không biết thế nào lại trúng độc, chờ lúc ta phát hiện không bình thường, đã không còn kịp rồi.” Vốn muốn chết tại đây, chí ít còn có thể gần Thái Anh một chút, nhưng không nghĩ tới ngược lại thành như vậy, cũng tốt, chết xa một chút, cũng có thể không cần quấy rầy đến nàng, dù sao nàng cũng không muốn nhìn thấy mình nữa.

“Chúng ta đi tìm đại phu!” Thu Bảo tuy rằng không thích Liễu Không, nhưng lại không muốn hắn chết.

Liễu Không lắc đầu: “Không cần, đã không còn kịp rồi, ai cũng không cứu được ta, hiện tại chỉ cầu ngươi giúp ta một việc cuối cùng.”

Hốc mắt Thu Bảo ẩm ướt, hỏi: “Ngươi nói, ta nhất định làm được!”

Liễu Không nắm chặt tay Thu Bảo, trong mắt ngậm nước: “Đưa ta trở về chân núi Long Sơn Tự, ta muốn chết ở đó.”

“Hảo! Ta đáp ứng ngươi!” Thu Bảo nặng nề gật đầu.

Giữa trưa, một chiếc xe ngựa từ Tây Giao chậm rãi chạy về hướng Long Sơn Tự.

Thái Anh bình tĩnh lại, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt dừng lại ở bức thư trên bàn, đưa tay cầm lấy, gấp lại, bỏ vào trong ngực.

Vừa mới xuất môn liền gặp Thu Bảo.

“Đưa người đi rồi sao?”

“Đi rồi.”

“Vậy chúng ta cũng đi thôi.”

Nếu không phải hai mắt kia đầy tơ máu, chỉ nghe thanh âm của Thái Anh căn bản sẽ không cảm thấy biến hóa gì.

Thu Bảo theo sau Thái Anh, trở về hoàng cung, dọc theo đường đi, biểu hiện của Thái Anh khiến Thu Bảo trong lòng xác định nàng cũng không biết Liễu Không trúng độc, vì vậy ở trong lòng Thu Bảo lớn mật quyết định, đó chính là giấu việc Liễu Không trúng độc trong lòng, có lẽ có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu.

“Ngươi làm sao vậy?” Thái Anh ngồi ở trước gương đồng, nàng có thể nhìn ra từ lúc từ Tây Giao trở về, nha đầu liền tâm thần không yên.

Thu Bảo không phản ứng nhiều, vô ý thức liền thốt ra: “Không có, chỉ là nghĩ tới Liễu Không.” Một ngụm máu đen kia, thật sâu khắc ở trong đầu Thu Bảo, rốt cuộc là ai hạ độc? Là hoàng thượng?

Chỉ là hai chữ Liễu Không, khiến trong lòng Thái Anh đau xót, mím môi nói: “Đừng nói nữa, đều đã qua, sau này cũng không cho phép nhắc đến người này.” Bởi vì ta sợ ta sẽ liều lĩnh tìm nàng trở về, ta tuyệt không thể khiến nàng lại chịu bất luận thương tổn gì nữa.

“Dạ, công chúa.” Thu Bảo cầm lấy lược gỗ lim, giúp Thái Anh chải tóc.

Lúc chạng vạng, Thái Anh đi ngự thư phòng, không đợi nàng mở miệng nói cái gì, Phác Thần đã nói trước: “Trẫm biết ngươi muốn nói gì, làm rất khá, như vậy mới là nữ nhi tốt của trẫm! Cũng là công chúa tốt của Đại Chu ta!”

Thái Anh hành lễ, biểu tình gì cũng không có: “Đa tạ phụ hoàng khích lệ, nữ nhi hôm nay đến còn có một chuyện.”

Phác Thần nhíu mày: “Nga? Chuyện gì, nói ra nghe một chút.”

“Có liên quan đến Tống Tuấn Dật, Thái Anh biết, phụ hoàng vẫn có ý chiêu hắn làm phò mã cho nữ nhi, nhưng có một chuyện, không biết phụ hoàng có nghĩ đến không, hiện tại Tống thừa tướng quyền khuynh triều dã, dưới một người trên vạn người, Tống Tuấn Dật không có trải qua bất cứ khoa cử gì đã ở trong triều làm quan, hiện tại đã có một chút quan viên đối hắn bất mãn, nếu lại chiêu hắn làm phò mã, tránh không được sẽ bị người chỉ trích.”

Phác Thần gật đầu, tựa hồ cũng tán thành cách nói của Thái Anh, hỏi: “Vậy ngươi có đề nghị tốt không?”

Thái Anh gật đầu, hơi kéo khóe miệng nói: “Nữ nhi cho rằng, hẳn là trước khiến Tống Tuấn Dật có chút công tích, sau đó tiến hành kết hôn cũng không trễ, nữ nhi nghe nói Tống Tuấn Dật võ nghệ rất cao, mà hiện nay tiền tuyến biên cương cần người, không bằng cho hắn đi rèn luyện một phen, cũng có thể mượn cơ hội thử lòng trung thành của Tống thừa tướng.”

Phác Thần vuốt râu, quay đầu nhìn về phía Thái Anh: “Hảo, đều làm như ngươi nói.” Kỳ thực hắn cũng đã sớm muốn thử lão gia hỏa Tống Thanh Sơn này, vẫn không tìm được cơ hội thích họp, hiện tại nghe Thái Anh nói như thế, vừa lúc chạm trúng tâm sự trong lòng hắn.

Dọc theo đường đi, mắt phải của Thái Anh cứ điên cuồng giật lên, vừa trở lại tẩm cung đã thấy được thị vệ hộ tống Liễu Không ra khỏi thành.

“Sao ngươi lại tới đây? Người đưa đến nơi rồi sao?”

Thị vệ quỳ rạp xuống đất, khấu đầu “Khởi bẩm công chúa, người bị cướp đi rồi.”

“Cái gì!”

Continue Reading

You'll Also Like

1.2K 138 6
Sau chia tay 5 năm, nghe tin Jennie vừa ly khai gia đình đến một nơi ở mới với đứa con gái 4 tuổi, Jisoo vội vàng đến nơi gõ cửa và mở ra con đường m...
452 72 5
Chuyện kể về ba nhân vật chính Kim Jennie, một cô gái sắp ngưỡng ba mươi, cùng với Kim Jane, cháu ruột của cô ấy, vì ba mẹ ruột của Jane qua đời vì t...
150K 11.2K 57
nơi chỉ có chúng ta lck/lol written by: owen
7K 471 22
Ngốc á ? Ngốc thì vẫn là vợ yêu của Kim Tổng thôi