[Longfic - Completed][KaiYuan...

By hhhhhh3103

111K 7.6K 508

Đối lập nhau như vậy, liệu có đến được với nhau? More

Chap 1: 36 lần trong 7 ngày
Tin mớiiii :3
Chap 2: Biến mất
Chap 3: Anh ở đâu?
Chap 4: Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải
Chap 5: Quá khứ
Chap 6: Khoan đã, Mã Tư Viễn sao?
Chap 7: Say...
Chap 8: Ở nhờ
Chap 9: Sự thật
Chap 11: Xác nhận
Chap 12: Đối mặt
Chap 13: Kí ức, trở về rồi!
Chap 14: Chúng ta cùng sống trong một căn nhà nha!
Chap 15: Chuyển nhà
Chap 16: Tính trẻ con của xã hội đen
Chap 17: Xin lỗi
Chap 18: Đêm cuối?
Chap 19: Không tên
-- Thông báo --
Chap 20
Chap 21: Chạy trốn
Chap 22: Quyết định của sự đau đớn
Chap 23: Sự thật nghiệt ngã
Chap 24: Cái gì gọi là quan tâm?
Chap 25: Sẽ không sao đâu!
Chap 26: Yêu-Hận
Chap 27: Trả giá
Chap 28: Last day of the year
Chap 29: Nghiệt duyên
Chap 30: Hàn Lâm Kiệt
Chap 31: Tôi xin lỗi, tôi thích em.
Chap 32: Ai vì ai?
Chap 33: Chúng ta trốn đi.
Chap 34: Khởi hành.
Chap 35: Rời khỏi.
LAST

Chap 10: Một ngày bận rộn

2.8K 210 9
By hhhhhh3103

- Cậu, yêu hắn rồi sao?

Vương Nguyên ngẩng mặt lên nhìn Nhất Lân, ánh mắt phát ra sự ngạc nhiên và bất ngờ. Nhưng rồi, đôi mắt ấy lại khẽ cụp xuống, hai tay cậu tự động đan vào nhau. Phải nói thế nào đây?

- Tớ...

Bỗng nhiên kí ức hôm đó dồn dập trào vào dòng suy nghĩ của cậu. Một khung cảnh thực sự quá thảm khốc. Vương Tuấn Khải tàn nhẫn đến thế, nói lời yêu rồi mất hút theo những đợt sóng dữ dội. Cậu không hiểu tại sao hắn lại đột ngột phóng ga, lại hành động một cách ngu ngốc như vậy?

Hắn yêu cậu kiểu gì vậy? Yêu bằng cách để cậu tự dằn vặt mình, ngày đêm nhớ nhung hắn sao? Yêu bằng cách bỏ cậu lạc lõng ở cuộc đời này sao?

Phải, cậu yêu hắn. Nhưng cậu cũng hận hắn.

- Từ lúc nào rồi Nguyên? Sao không nói cho bọn tớ biết?

- Từ lâu rồi... Trước khi vụ tai nạn xảy ra tầm 1 tuần....

- Đồ ngốc này...

Nhất Lân, Đình Tín lắc đầu ngán ngẩm. Vương Nguyên ngốc quá mà, sao lại tự chịu đựng trong quãng thời gian dài như vậy cơ chứ.

- Nguyên Nguyên, về thôi. Tẹo nữa đến phiên chúng ta trực rồi. Tín nhi, cậu cũng về đi, đừng đến muộn đấy. Chúng ta sẽ gặp nhau nói chuyện sau. - Thiên Tỷ bình tĩnh nói.

Họ lần lượt rời đi. Nhất Lân đèo Tín Nhi về nhà, Chí Hoành nói muốn sang nhà Thiên Thiên, chỉ duy có cậu nói có việc phải giải quyết nên đi bộ về.

Thực ra, cậu chỉ muốn hít thở một chút, để tạm quên đi tất cả. Băng qua hết mọi nẻo đường, Vương Nguyên dừng chân tại Black Sky. Cậu ngửng mặt lên, quan sát thật kĩ toà nhà này. Khẽ nhăn mặt, cậu nghĩ lại lần đầu tiên gặp hắn. Vương Tuấn Khải khi đó, lạnh lùng, vô cảm, ngạo mạn. Vương Tuấn Khải hiện tại, ấm áp, tốt bụng, thân thiện. Chẳng phải hắn của hôm nay tốt hơn sao? Nhưng sao cậu không cảm thấy thế? Hắn bây giờ quá xa, tay cậu không thể với được. Đứng cạnh hắn, cái cảm giác xa lạ lại phả khắp người cậu, không có mùi hương thân quen.

Hắn lạnh lùng cũng được, cậu chỉ mong hắn trở về như trước và nói yêu cậu. Nhưng có lẽ không thể được nữa rồi, bởi như vậy là ích kỉ, không công bằng với tất cả mọi người.

Cậu chậm chạp đến sở cảnh sát. Ngồi phịch xuống ghế, cậu thả lỏng người một lúc rồi mới lên tiếng nói người trực kia về nghỉ. Cậu vẫy tay chào một cách hời hợt, miệng nhếch lên gọi là có cười, cậu thực sự rất mệt mỏi. Vương Nguyên lật đi lật lại mấy trang tài liệu, bỗng có tiếng chuông điện thoại reo.

"Cảnh sát thành phố Trùng Khánh xin nghe"

"Mau đến trung tâm mua sắm, có một tên đang cầm dao doạ đâm người. MAU LÊN CÓ MỘT NGƯỜI BỊ ĐÂM RỒI!!"

Vương Nguyên không chần chừ đứng bật dậy, nhảy lên xe, dẫn theo 2 xe cảnh sát và mấy chiếc xe máy theo, và đương nhiên là một xe lái để nhốt tội phạm lại. Phải đến hơn chục cảnh sát được điều đến tập trung cưỡng chế vụ này.

Đến nơi, một khung cảnh hỗn loạn hiện ra trước mắt họ. Khu trung tâm mua sắm vang lên cả loạt tiếng hét sợ hãi, tất cả chạy loạn lên như một vụ bạo động. Ở trước đài phun nước, có một tên mặc một bộ đồ đen, chùm kín mít mặt đang cầm dao răn đe những ai quanh đấy. Hắn ta bỗng chạy lên tầng thứ 2, cả đoàn cảnh sát đuổi theo, trong đó Vương Nguyên chạy nhanh nhất. Cậu sợ nếu dừng lại, một mạng người có thể mất đi. Con dao trong tay hắn vung lên vẽ thành hình tròn, làm tất thảy sợ sệt lùi lại phía sau.

Hắn tóm lấy một bé gái tầm 6,7 tuổi, kề dao vào cổ họng, lớn tiếng hét :"Đến đây tao giết". Khi cảnh sát mặt nhăn mày nhó, hắn thừa cơ ra hiệu :"Bỏ súng xuống, tao sẽ thả người".Cả đội cảnh sát cẩn trọng đặt súng xuống, hắn ta lê đứa bé xa cảnh sát tầm 2m rồi bỏ chạy, đẩn đứa bé ra. Vương Nguyên chạy theo, định đạp hắn thì tên kia phản xạ nhanh hơn, vung tay chém vào eo cậu.

Cậu chỉ kịp nghe tiếng đồng đội hét lên, rồi bỗng thấy mình nhẹ tênh. Thế giới của cậu, thực sự không còn ánh sáng.

—————-

Vương Nguyên nặng nhọc kéo đôi mắt lên, vì gặp ánh sáng bất ngờ nên nheo mắt lại. Cậu đảo mắt xung quanh thì chỉ là 4 bức tường trắng xoá, không có ai ở đây cả. Mùi thuốc men xộc vào mùi khiến cậu khó chịu vô cùng, bên cạnh toàn là những chiếc máy, những dây chằng chịt. Cậu khó chịu định vùng ra khỏi mớ hỗn độn này thì cơn đau từ vùng eo lan ra, chạy dọc hết cơ thể. Vương Nguyên đau đớn nằm xuống, cậu thấy một lớp băng trắng cuốn quanh bụng, khi đó mới nhớ ra mình bị đâm.

- Mã Tư Viễn, cậu tỉnh rồi sao?

Một dáng người cao lớn bước vào, nhẹ nhàng đến bên và hỏi thăm cậu. Người mà cậu nhìn thấy đầu tiên là hắn - Vương Tuấn Khải. Hắn nói tiếp

- Cậu hôn mê suốt 2 ngày nay rồi. Đói không? Uống chút nước đi.

Đỡ lấy cốc nước từ tay hắng, cậu tu hết trong một hơi rồi ngẩng mặt lên hỏi hắn:

- Tên tội phạm bị bắt chưa? Tại sao anh lại ở đây?

- Bị bắt rồi. Tôi ở đây vì tôi là người đưa cậu nhập viện.

- Anh cũng ở đó sao? Anh bị thương không?

- Tôi đứng đằng sau cách sát có 3 bước, là cậu không để ý. Tôi không sao, cậu nghỉ đi.

- Tôi ngủ chán rồi, có thể cho tôi ra ngoài không?

- Không được, vết thương của cậu vẫn chưa lành. Cứ nằm nghỉ đi, mai tôi đến.

Hắn toan bước đi thì bị một bàn tay giữ lại. Là cậu.

- Tối anh đến đây được không? Tôi rất sợ bóng tối, tôi không ngủ được. Hoành Hoành về nhà ba mẹ có việc đột xuất rồi.

Cậu xụ mặt xuống nài nỉ hắn. Cậu từ bé đã sợ bệnh viện vì phải chứng kiến ba mẹ mình ra đi chính tại nơi này. Thêm nữa, buổi tối phải có người ngủ cùng, hay chí ít cũng phải có gấu bông thì mới yên tâm ngủ.

Hắn cười, quay lại xoa đầu cậu:

- Nhóc con! Được rồi, 8h tôi sẽ đến. Nếu chưa ngủ được luôn thì mở máy ra chơi, có gì gọi cho tôi.

Nói rồi hắn vẫy tay tạm biệt rồi rời đi. Cậu mệt mỏi nhắm hờ mắt lại. Bây giờ mới 3h trưa, còn 5 tiếng nữa cậu mới lại được gặp hắn, bệnh viện thật sự rất nhàm chán. Trằn trọc mãi mà không ngủ được, cậu đành mở máy lên lướt web.

"HOT: Khu trung tâm thương mại xuất hiện "kẻ điên" dọa đâm chết người!"

"Một cảnh sát trẻ bị đâm tại trung tâm thương mại"

"Kẻ điên khu trung tâm thương mại xác nhận có tiền án bệnh tâm thần, mới 20 tuổi"

Cậu đọc một loạt tin, lắc đầu khi nhìn thấy tuổi đời của cậu ta. 20 tuổi, còn quá trẻ để gây nên tội ác, còn cả hành trình dài mà cậu ta đã vứt bỏ, đáng tiếc thay!

Cậu lướt xuống xem tin tức mới khác khi đã đọc xong vụ này. Đang ngáp ngắn ngáp dài vì toàn tin nhảm thì đập vào mắt cậu dòng chữ:

"Nghi án con trai duy nhất nhà họ Vương hẹn hò với nghệ sĩ vĩ cầm Trần Băng"

———————————

Tuần này ra 2 chap để bù lại cho tuần sau nhé :(

Au thi học kì hết tuần sau luôn :( thi xong chúng ta quẩy với nhau nhé =)))

Không liên quan nhưng tên chap buồn cười quá =))

Yêu mọi người :*

Rawr

Continue Reading

You'll Also Like

79.5K 6.8K 38
"Tuyển thủ Oner, em chưa từng suy nghĩ đến việc sẽ yêu đương với 1 tuyển thủ" "Wooje à, Oner là 1 tuyển thủ, nhưng Moon Hyeonjun mới là người yêu em...
656 81 8
"Chỉ cần em muốn, mọi thứ tôi đều có thể dành cho em." "Vậy...có thể giữ anh lại cho em không?"
1.5K 295 24
Couple: Mã Gia Kỳ - Đinh Trình Hâm Nhân vật phụ: Ôn Hạo, Kỳ Yến, Trần Ngọc Kỳ, Vũ Văn Dũ, Khả Nhạc Linh, Khả Nhạc Đình, Trịnh Uyên, Ôn Trạch,.... Thể...
21.9K 833 27
Couple: Thao túng, ám ảnh, niên hạ, alpha công (Thẩm Hàn) X ngạo kiều, tâm cơ, giả bộ mất trí, omega thụ (Lục Minh) Văn án: Lục Minh tỉnh giấc phát h...