Chương X : Bối rối (phần 1)

Start from the beginning
                                    

trống cuối cùng cũng đánh,báo hiệu giờ truy bài bắt đầu,tôi thầm nghĩ thế nào H.A cũng phải vào lớp điều hành lớp truy bài,nhân cơ hội đó tôi sẽ xin lỗi nhỏ. nhưng chờ mãi vẫn không thấy nhỏ vào đến gần cuối giờ mới thấy nhỏ Thảo và nhỏ Vân đi vào cũng với nhỏ. hai nhỏ kia nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy,mặc kệ tôi k thèm để ý ánh nhìn của 2 nhỏ,tôi chỉ tập trung vào H.A. nhỏ đi thật nhanh về chỗ,mắt đỏ au,vừa mới khóc đây mà. Lạnh lung ngồi xuống cạnh tôi,cảm giác tội lỗi trong tôi dâng trào,tôi quay sang nhỏ ấp úng :
- mình…
chưa kịp nói hết câu thì nhỏ quay sang trừng mắt với tôi khiến tôi giật mình im bặt,nhìn nhỏ như đang tức giận lắm rồi,tôi mà còn chèo kéo thêm chắc có án mạng mất….
cả buổi học hôm ấy tôi đứng ngồi không yên,lòng bồn chồn lo lắng,muốn quay sang xin lỗi nhỏ nhưng lại sợ bắt gặp ánh mắt của nhỏ lúc đó. Muốn viết cho nhỏ 1 mẩu giấy bên trong có vài dòng xin lỗi nhưng cứ cầm trong tay mãi không dám đưa. Tôi như thằng mất phương hướng,chả hiểu lúc đó tôi làm gì nữa,sao lại vuốt tóc nhỏ như thế,biết vậy nãy nhìn thấy Ngân tôi chỉ nhìn thôi chứ không vuốt tóc Ngân nữa thì có phải bây giờ không phải khó xử rồi  đúng là đời không như mơ mà. Đang vuốt tóc Ngân lại ra vuốt học H.A đúng là muốn điên lên mất……
4 tiết học nặng nề cuối cùng cũng trôi qua,4 tiết học mà đối với tôi cứ như 4 năm vậy,bên cạnh là một cục băng nhưng lại có thể nổ tung bất cứ khi nào,xung quanh là những ánh nhìn châm chọc của chúng bạn,chúng nó chỉ biết cười rồi trêu đùa mặc nhiên không ai nghĩ đến cảm giác của tôi và nhỏ lúc này cả. cơ hội cuối cùng để tôi xin lỗi nhỏ là lúc này,giờ tan học nhỏ thường về sau cùng vì phải cất sổ đầu bài. Tôi ngồi lại,cố làm mọi động tác thu xếp sạch vở thật chậm,như thường ngày chắc bây giờ tôi đang ngồi yên vị trên xe đung đưa chân rồi  
khi trong lớp chỉ còn 1 vài đứa thì tôi quay sang nhỏ, mở miệng :
- mình xin lỗi,hối sáng mình không cố ý đâu….
không để tôi kịp nói dứt câu,nhỏ lạnh lùng đứng dậy ra về. tôi liền chạy theo ra đến cửa lớp tôi kéo áo nhỏ lại thì “bốp” nhỏ quay lại cho thẳng cái cặp sách vào mặt tôi  
- đồ tồi,đồ lố lăng. 
nói xong nhỏ đi thẳng mặc kệ cho tôi đứng bất động trước cửa lớp. tôi đứng thế hồi lâu,trong đầu chỉ có duy nhất 1 suy nghĩ “tại sao nhỏ lại giận dữ thái quá như vậy?” dù việc tôi làm là không đúng nhưng tôi đâu đến nỗi phải như thế,tôi chỉ vô tình vuốt tóc nhỏ thôi mà… tôi thẫn thờ đứng trước cửa bao lâu chả biết nhưng thực sự qua hành động của nhỏ tôi biết được nhỏ đang rất sốc. nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao 1 hành động nhỏ như vậy lại làm nhỏ phản ứng thái quá như thế….
thẫn thờ lúc lâu tôi định thần lại đi về phía nhà xe,m.n đã về hết từ bao giờ tôi lấy xe chạy thẳng ra cổng trường,đầu óc vẫn không ngừng suy nghĩ về nhỏ. 
- Tùng,bên này… 
tôi giật mình quay sang thì thấy Ngân đang đứng bên kia đường,tôi lật đật đạp xe sang,chết thật mải nghĩ đến chuyện của H.A mà quên béng chuyện đi đổi xe với Ngân.
- cậu làm gì trong đó mà lâu thế? Mình đợi 10p rồi mới thấy cậu đi ra. – Ngân nói,giọng như trách móc
- mình xin lỗi,mình phải ở lại trực nhật lớp . – tôi bịa ra 1 lý do 
tôi nhanh chóng đổi xe cho Ngân rồi cùng nàng đi về,nhà nàng cùng đường với nhà tôi,cũng hơi bất ngờ nhưng lại tự nhủ “duyên số ấy mà” :lockdown: 
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- sao mẹ mang nhiều đồ lên thế này???- Tôi phát hoảng vì đống đồ đạc bố mẹ mang lên.
- không phải cho anh, mẹ mang cho con Linh (tên thật của nhóc Bống), mẹ sợ ở đây không có gì cho nó dùng - mẹ tôi bình thản đáp.
- cái gì cơ ạ? Liên quan gì đến cái Bống ở đây???- tôi ngẩn ngơ chả hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- EM ĐÃ NÓI ĐỪNG GỌI EM LÀ BỐNG MÀ!!!- con nhóc rít lên một tiếng chói tai. Nó lúc nào cũng thế, cho rằng mình đã lớn lắm rồi, ghét bị tôi gọi là Bống. Ai bảo tôi hơn nó tận 15 tuổi nên tôi đã quá quen cách cưng nựng cô em gái bé nhỏ của mình rồi. 
mà kể cũng buồn cười thật,nó ghét bị gọi là Bống mà thời gian trước dò ra tài khoản Facebook của nó. Thật bất ngờ cái tên tôi tránh nhiều nhất lại chính là nó : Bống Bé Bỏng. Tôi đã ngoác miệng cười mất một buổi tối. Quả thực thì ông anh trai già không thể nắm bắt được tâm lý cô em gái đang tuổi dậy thì 
- à Linh-tôi cười hì hì- anh vẫn không hiểu.
- mẹ nói hè này em lên ở chơi với anh cho đến khi quay lại trường học- nó đáp, giọng bình thản y hệt mẹ.
Nghe đến đây tôi nửa mừng nửa lo. Mừng vì nó là đứa em gái yêu quý duy nhất của tôi, được ở cùng gia đình thì tuyệt vời vô cùng. Lo vì tôi đi làm cả ngày, không ai chơi cùng sợ nó tủi thân với cả con Bống nổi tiếng nghịch ngợm sợ lên đây lúc tôi vắng nhà nó lại gây chuyện thì khổ. Con Bống có vẻ thích thú lắm,từ lúc lên đến nhà tôi đến giờ nó hát suốt thôi @@

Bố mẹ thăm thú một vòng quanh nhà tỏ vẻ ưng ý lắm.
- mẹ tưởng anh vẫn giữ cái thói lười nhác để phần mẹ lên dọn nhà hoá ra đã làm xong xuôi rồi đấy à - mẹ gật gù tỏ vẻ hài lòng lắm.
- mẹ cứ làm như con 18t đầu không bằng ấy. – tôi nói đùa (chứ không có e Phương chắc cũng để mẹ tôi dọn thật)
- ừ lớn, chăm. Mỗi lười yêu thôi-tôi đã chuẩn bị đón nhận câu này của mẹ từ lâu lắm rồi. Nhưng không ngờ lần này mẹ "thâm" đến thế.
Mẹ chẳng nói gì nữa, cùng cái Bống chuyển đồ vào một căn phòng trống trong nhà. Tôi thì ngồi ngoài phòng khách nói chuyện với bố. 
- dạo này công việc ổn không con?
- dạ ổn bố ạ,dạo này bọn con có mấy dự án lớn nên hơi bận xong đợt này thì cũng thoải mái thời gian một chút – tôi trả lời
- ừ vậy cũng tốt,có thời gian đưa em con đi chơi thăm quan thành phố,nó ở nhà nhắc con suốt thôi,nghỉ hè là lằng lặc đòi bố mẹ đưa nó lên đây ở với con đến hết hè. Ban đầu không cho nó đi thì nó giận dỗi bỏ ăn,đến lúc con nói chuyển nhà mới bố mẹ mới quyết định cho nó lên đây đấy. chúng tôi cũng già rồi,bây giờ mọi việc giao cho a hết – bố nói xong cười khà khà

tôi cũng chỉ biết cười với cái tính ương bướng của con Bống…

Chỗ ngồi bên cửa sổWhere stories live. Discover now