Chương 178 Tình Kiếp

627 51 4
                                    


Bao Cốc lắc đầu, nói:

"Sư tỷ, ngươi đừng nói như vậy." Nàng nhìn thấy đôi mắt Ngọc Mật ngấng đầy lệ quang, liền nâng ngón tay thay Ngọc Mật lau đi. Nàng ngưng thần suy nghĩ một chút.

"Ta lẫn tránh ngươi là bởi vì ta không muốn bản thân lại động tình với ngươi. Ngươi chỉ xem ta như sư muội, đối với ta không có tâm tư đó, tình cảm của ta đối với ngươi mà nói là gánh nặng, ta không muốn trở thành gánh nặng của ngươi, cũng không muốn bản thân biết rõ vô vọng còn muốn yêu một người hai lần, không muốn khiến bản thân trở nên đáng thương. Ngươi cảm thấy ta rơi vào trong trong thế giới đen tối đó là rất đáng thương...." Nàng nói đến đây lại dừng một chút, mới hoãn giọng nói tiếp:

"Ta đã từng rơi vào một thế giới còn tối tăm hơn, nơi đó chỉ có đau đớn, vô tận đau đớn, dằn vặt giống như luyện ngục, thỉnh thoảng có thể nghe được các ngươi ở bên ngoài đối thoại, ta biết các ngươi ở bên ngoài chờ ta tỉnh lại, cũng biết nếu như ta chết đi, Thánh di cùng Nam Sơn tiền bối đều sẽ bị ta liên luỵ thậm chí tổn hại tính mệnh, ta không dám chết, chỉ có thể ở trong bóng tối ngao luyện trong đau đớn. Khi đó ta sợ bản thân chịu không nổi, sợ Huyền Thiên Kiếm lần thứ hai tạo ra một mảnh tuyệt địa, ngay cả chết loại hy vọng xa vời này ta cũng không dám có. Hắc ám thống khổ cùng dày vò dường như vĩnh viễn không kết thúc, điều duy nhất ta có thể làm chính là chịu đựng thống khổ gần như vô tận đó. Đối với các ngươi mà nói, đó là một khoảng thời gian hơn hai tháng, nhưng với ta mà nói đã không cảm nhận được thời gian tồn tại. Có được có mất, đau khổ cùng thu hoạch song song tồn tại, trải qua lần đó, vô luận là tâm tính hay là năng lực chấp nhận đều không giống như trước đây." Nàng nhìn thấy Ngọc Mật lại rơi lệ, lại thay Ngọc Mật lau đi.

"Đừng khóc, sư tỷ mà ta biết là đổ máu cũng không rơi lệ."

Ngọc Mật ngồi xổm bên cạnh Bao Cốc, cúi đầu, nước mắt muốn ngừng cũng ngừng không được.

Bao Cốc nói:

"Cảnh giới tu luyện của ta thấp hơn ngươi, tốc độ tu luyện chậm hơn kẻ khác không biết bao nhiêu lần, nhưng tâm tính được mài luyện, cảm ngộ sinh tử, lĩnh ngộ trên tu hành, ta tự nhận so với ngươi đi được xa hơn. Có thể ngươi cho rằng đó là thế giới hắc ám lại tuyệt vọng, nhưng với ta mà nói, mặc kệ thế giới đó là hắc ám hay là quang minh, mặc kệ có đường đi hay không, ta đều phải đi tiếp, đứng tại chỗ là chờ chết, đi về phía trước mới có thể thấy hy vọng, dù cho phía trước không hy vọng, cũng tốt hơn chỉ đứng tại chỗ. Thật ra thế giới đó không phải chỉ có hắc ám cùng mưa phùn, lầy lội, nơi đó có nhiều nhất là yên tĩnh, bởi vì yên tĩnh nên càng dễ dàng cảm thụ cùng chạm đến những đạo vận khó mà diễn tả thành lời, mỗi một bước chân, mỗi một lần bước tiếp đều có thể chạm được các loại vận luật, bộ bộ sinh liên, túc để sinh hoa, bước trên lầy lội, đạp phá hắc ám thì có thể bước lên trời cao... Ta cảm thấy ta có thể lăng không nhảy vọt mà lên, chỉ là sau đó sự yên tĩnh đó lại bị đánh vỡ....."

Ngọc Mật nghe giọng nói tinh tế nhu uyển, nàng ngẩng đầu nhìn Bao Cốc. Nàng chưa từng cảm thấy Bao Cốc xa lạ như vậy, cũng chưa từng cảm thấy đau lòng như lúc này, đó là một loại đau đớn giống như có ngàn vạn sợi tơ xuyên qua trái tim, chi chít siết chặt.

[BHTT] Ta Vốn Phúc Hậu (Phần 1) - Tuyệt CaTempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang