Chương 17 Gặp Quỷ Trong Rừng Trúc

Start from the beginning
                                    

Tiếng chim? Bao Cốc đột nhiên cả kinh! Trong rừng trúc này không có tiếng chim kêu.

Không chỉ có không tiếng chim, ngay cả phi trùng, con nhện, con kiến cũng không tìm được một con.

Bao Cốc bất an, lẽ nào rừng trúc này thật sự có cái gì quỷ dị?

Nàng có chút do dự, muốn lui ra ngoài, lại sợ lão thái bà là yêu quái xấu xa, rừng trúc tuy rằng yên lặng có chút quỷ dị nhưng dù sao cũng là trong tiên môn, hẳn là không có gì nguy hiểm, bằng không nhất định sẽ có người dựng bia ngoài cảnh cáo môn hạ đệ tử không được tự ý tiến nhập.

Bao Cốc lấy lại bình tĩnh, nắm chặt búa tiếp tục đi vào.

Nàng đi nửa canh giờ, bỗng nhiên thấy phía trước có đường. Con đường được bạch sắc đá phiến trải thành, xen lẫn trong rừng trúc, trên mặt đường không ít lá trúc. Đá phiến kéo dài đến chổ cao, dài đến thềm đá trên sườn núi. Men theo con đường một đoạn liền thấy một bậc thang rất cao xuất hiện trước mắt.

Nàng tiếp tục đi đến bâc thang, leo được nửa đường liền quay đầu nhìn lại chỉ thấy dưới chân là biển trúc xanh um tươi tốt. Gió thổi qua, biển trúc phập phồng như sóng biển hoảng động, sương trắng bao phủ xen lẫn lá trúc xanh, quả nhiên là nhân gian tiên cảnh, tiên sơn mỹ cảnh.

Bao Cốc tiếp tục leo lên trên. Nàng nghĩ thầm, cứ đi theo thềm đá này nói không chừng có thể nhìn thấy khí thế kiến trúc nguy nga của Linh Vân Phong.

Không bao lâu, nàng lại thấy có một đống đá vỡ vụn rải rác trên mặt đất.

Bao Cốc vượt qua đống loạn thạch, thình lình nhìn thấy một cái bình đài, đồng thời còn phát hiện ở đây hẳn là có một điện thờ bằng đá gì đó, có lẽ là vì nguyên nhân gì mà sụp đổ thôi. Thạch trụ của điện thờ vẫn còn đây, xem thạch trụ so với đám đá vỡ muốn lớn hơn gấp hai lần, nghĩ đến công trình năm đó xây dựng ở nơi này hẳn là vô cùng lớn. Nhìn đống đá vỡ vụn trên mặt đất, phía trên còn có hoa văn tinh mỹ, tường vân thụy thú rất sống động. Bên cạnh bình đài có một khối đá cao đến hai trượng, đỉnh của tảng đá giống như bị một bảo kiếm sắc bén chém ngang. Chỗ mặt cắt còn có một chữ thật lớn bị chém đứt, không nhìn thấy nửa chử đầu, chỉ có thể nhìn thấy nửa phần dưới, nửa đoạn chữ phía dưới có một chữ "Đài". Bên cạnh khối đá đứt còn có một khối ngã trên đất, trên khối đá có khắc nửa chữ, ghép lại là 'Tá', còn có một chữ hoàn chỉnh "Kiếm". Ba chữ hợp lại chính là "Tá Kiếm Đài".

Bao Cốc đi qua loạn thạch đổ nát, tiếp tục leo lên Tá Kiếm Đài đầy đất lá trúc khô vàng, ven đường nhìn thấy không ít thềm đá đổ nát. Nàng đẩy ra khô vàng chồng chất, phát hiện thềm đá đã thành đá vụn.

Toàn bộ đều phủ đầy lá trúc, nàng cũng không thể thấy toàn cảnh thềm đá, cũng từng đẩy ra một ít lá rụng trên những thềm đá hoàn chỉnh nhưng lại không nhìn ra cái gì.

Bao Cốc lòng đầy nghi hoặc tiếp tục leo lên trên, hơn nửa canh giờ, rốt cục đi đến điểm cuối. Cuối thềm đá, lại là một đống đá vụn thật lớn, những khối đá vụn này có vẻ đã ở đây một thời gian dài, mặt trên tích một tầng đất dày, dưới tảng đá có rất nhiều lá trúc. Nàng leo lên một khối đá đang chặn trên lối đi, lúc nàng ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi bị cảnh vật trước mắt cả kinh phải hít sâu một hơi.

[BHTT] Ta Vốn Phúc Hậu (Phần 1) - Tuyệt CaWhere stories live. Discover now