Chương 470: Đứa trẻ có cha (2)

978 22 0
                                    

An Cửu vừa đi ra không được bao xa thì Tiết Hạo đã thở hồng hộc đuổi theo.

"Tống An Cửu! Đợi đã...!"

An Cửu nhìn thấy anh ta bất ngờ trừng mắt nhìn, "Tại sao là anh? Có chuyện gì?"

Tiết Hạo nhìn dáng vẻ cô gái trước mắt tóc dài phất phới, quần trắng thanh lịch, trống ngực đập thình thình, cô gái này thực sự là nữ thần hoàn mỹ đang từng bước từng bước trưởng thành như trong cảm nhận của anh.

Dáng dấp của Lương Giai Giai và cô thực sự có vài phần tương tự, chẳng qua cái vẻ đẹp đó quá mức rêu rao, cái đẹp lóa mắt, nhưng nhiều mỹ nữ như vậy, thấy nhiều tự nhiên cũng thành không có cảm giác gì nữa, còn cô gái trước mắt, thờ ơ, thậm chí có mấy phần vô lại không hợp với hình tượng của cô, lại có một lực lượng lay động lòng người.

Tiết Hạo đè nén khí huyết đang quay cuồng, "Tống An Cửu, bạn học An Cửu, cô thật. . . . . . Không biết tôi?"

Vẻ mặt An Cửu u mê, "Tôi phải biết anh sao?"

"Trước kia tôi cũng học ở Thịnh Cẩn, là bạn học của cô, lớp học ở ngay phía trên lớp học của các cô! Cô thật sự không nhớ ra tôi sao? Không có một chút ấn tượng nào?" Tiết Hạo hơi vội vàng hỏi, vẻ mặt có vài phần buồn bã.

"Ừm." An Cửu vô tình gật đầu một cái, "Sao vậy? Chúng ta đã từng cùng đánh nhau, đi cùng xe, cùng trốn học, hay là tôi. . . . . . đã từng tán tỉnh anh? Có lý do gì đặc biệt khiến tôi phải nhớ rõ anh sao?"

Nếu là quen biết ở Thịnh Cẩn, tự nhiên ở cùng một chỗ sẽ không làm việc đứng đắn gì. Đã từng có nhiều người cùng ăn chơi trác táng với cô như vậy, những người từng có xích mích với cô lại càng là đếm không xuể, chỉ riêng cái tên Tiết Hạo ở Thịnh Cẩn có lẽ cũng có nhiều người có, sao cô có thể nhớ rõ được.

Sắc mặt Tiết Hạo hơi ửng hồng, sau đó là vẻ mất mát không thể nói rõ.

Vốn dĩ đang vô cùng hi vọng cô có thể nhớ rõ mình, hiện tại lại đặc biệt sợ cô nhớ ra những chuyện lộn xộn năm đó.

Lúc này anh thật sự là hối hận đến mức ruột cũng thanh rồi, khi đó sao lại nhàm chán mà đánh cuộc cùng đám bạn kia, mà chạy tới trêu chọc cô, làm ra loại chuyện đó với cô chứ.

Càng làm cho anh khổ sở cùng tan nát cõi lòng chính là, anh thật sự không có tồn tại cảm như vậy sao? Dù sao năm đó cũng chọc cô xù lông lên như vậy, không chỉ có như thế, bọn họ còn từng hôn nhau, còn ở trong cùng một căn phòng trong một thời gian dài như vậy.

Cô. . . . . . vậy mà cô không có một chút ấn tượng nào với anh! Một chút cũng không có!

Còn có cái gì thể hiện sự thất bại của một người đàn ông hơn điều này nữa.

Anh nâng niu nhiều năm như vậy, tự nhận là kỷ niệm quan trọng như vậy, ở trong mắt trong lòng đối phương lại chưa bao giờ lưu lại quá một giây.

Mắt thấy vẻ mặt Tiết Hạo càng ngày càng buồn bã, An Cửu gãi gãi đầu, sau đó thử thăm dò nói: "Chẳng lẽ tôi đã từng bội tình bạc nghĩa vơi anh sao?"

Tiết Hạo: ". . . . . ."

An Cửu ho nhẹ một tiếng an ủi: "Cho dù có, đó cũng là chuyện từ tám trăm năm trước rồi, sẽ không hận tôi cho đến tận bây giờ chứ? Nếu như bởi vì tôi không nhận ra mà trong lòng anh thấy không thoải mái, vậy thì thật sự xin lỗi, lúc ấy những người bị tôi bội tình bạc nghĩa có rất nhiều, sao tôi có thể nhớ rõ ràng tất cả chứ."

Tiết Hạo càng nghe càng là đầu đầy hắc tuyến, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, "Đối với cái tên Tiết Hạo này, cô thật sự không có một chút ấn tượng nào sao? Cô thử nhớ lại xem. . . . . ."

An Cửu xoa xoa hai bên huyệt Thái Dương, "Tôi thấy hơi quen tai. . . . . . Nhưng trong khoảng thời gian ngắn thật sự không nhớ nổi."

Đương nhiên Tiết Hạo không dám nhắc đến chuyện đã từng ức hiếp cô, chỉ đành phải nhắc nhở: "Năm năm trước, chúng ta đã từng hôn nhau, sau đó cô bị. . . . . . bị chú của cô dẫn đi."

Năm đó cha anh nói cô là người phụ nữ của Phó Thần Thương, thế nào anh cũng không thể tin được, năm đó cô mới học cấp ba, ít nhất cũng kém Phó Thần Thương 8 tuổi, làm sao có thể là loại quan hệ đó được?

Nhưng, năm đó, sau sự kiện xem mắt đó tất cả công ty của nhà họ Tiết và nhà họ Tống đều gặp phải phiền toái cũng là sự thật, nhà họ Tống còn thảm hơn nhà họ Tiết nhiều, suýt chút nữa thì phá sản, chẳng qua sau đó không biết tại sao lại bỗng nhiên tốt lên, bây giờ còn có tập đoàn Phó thị làm chỗ dựa, lần này nếu không phải bởi vì Phó Thần Thương bỗng nhiên bị tai nạn xe phải vào bệnh viện, thì mảnh đất kia rơi vào tay ai thật sự cũng không biết được.

Sau đó, An Cửu lại đột nhiên nghỉ học rồi mất tích không có tin tức, anh từng thăm dò tin tức của cô nhiều lần, nhưng đều không có kết quả gì, mãi cho đến năm năm sau bắt đầu qua lại với Lương Giai Giai, mới kinh ngạc biết được năm đó Tống An Cửu gả cho Phó Thần Thương, cùng với một loạt bi kịch xảy ra sau đó. Cũng giống như mọi người, anh cũng cho rằng cô dữ nhiều lành ít, không nghĩ rằng hôm nay lại có thể tận mắt chứng kiến cô còn sống mạnh khỏe ở trước mặt mình. Tâm tình vui mừng như điên vì mất đi mà được lại gần như cuốn lấy anh.

"Chú của tôi?" An Cửu chợt nghĩ ra, lập tức liên tưởng cái tân này cùng một tên cầm thú nào đó, vì vậy chốt mở trí nhớ được mở ra, đột nhiên nhớ ra mọi thứ.

Cô không thể tin nhìn chằm chằm người đàn ông gương mặt tuấn tú dáng người thon dài trước mắt, theo ý cô hoàn toàn có thể cho tám điểm, nếu như không phải bởi vì anh ta là chồng chưa cưới của Lương Giai Giai còn có thể cho chín điểm, thế nào cũng không thể gắn liền anh ta cùng cùng tên thiếu niên bỉ ổi bắt nạt cô năm đó được.

An Cửu chỉ tay vào anh ta, khóe miệng giật giật, "Tiết Hạo. . . . . . Anh lại là Tiết Hạo? Người đã làm hại tôi suýt chút nữa thì phải nghỉ học?"

Nói xong còn theo bản năng liếc xuống đũng quaanfcuar anh ta nơi đã từng bị cô đã mạnh một cái. . . . . .

Tiết Hạo mím mím môi, vẻ mặt khuất nhục, quả nhiên cô vẫn nhớ ra. . . . . .

"Không biết anh tìm tôi có gì chỉ giáo?" An Cửu có chút cảnh giác hỏi.

Thật đúng là việc đời khó liệu, không ngờ tương lai người đàn ông này lại có thể trở thành em rể của cô, ở bên cạnh Lương Giai Giai, cũng coi như vật hợp theo loài người chia theo nhóm rồi.

Lại nói hình như người đàn ông này còn từng tỏ tình với cô, nghe nói là tuyệt thực ba ngày ba đêm, còn bị mẹ anh ta quật cho một cái mới để cho gia đình sắp xếp cho anh ta buổi xem mắt đó, lúc cô học lại thậm chí còn giả làm học sinh học lại theo dõi cô. . . . . .

"Tôi không có ý gì khác, năm đó là do không hiểu chuyện thích quấy rối, làm rất nhiều chuyện hoang đường, đắc tội cô Tống, thật sự vô cùng xin lỗi, không biết cô Tống có thể nể mặt cho phép tôi mời cô ăn bữa cơm hay không, xem như là nhận lỗi." Tiết Hạo lễ phép trả lời.

"Cái này ngược lại không cần, nhận lỗi hay nói xin lỗi gì đó, năm đó anh cũng đã đã làm rồi, chúng ta đã thanh toán xong từ lâu. Nếu như anh sợ tôi vì chuyện năm đó mà vẫn còn oán hận ảnh hưởng đến quan hệ của anh và nhà họ Lương, vậy thì anh đã quá lo lắng rồi, tôi thật sự không có lực ảnh hưởng lớn như vậy đối với nhà họ Lương."

Tiết Hạo không kịp giải thích tiếp, chỉ trơ mắt nhìn cô xoay người rời đi không hề quay đầu lại.

--- ------ ---------

Phó Thần Thương tựa vào đầu giường, nghe Phó Hoa Sanh khoa tay múa chân miêu tả lại sinh động như thật, thậm chí ngay cả từng cái ánh mắt người đàn ông kia nhìn vợ của anh.

"Tiết Hạo?"

Phó Thần Thương trí nhớ hơn người lập tức điều tra tất cả tài liệu có liên quan đến cái tên này có trong đầu.

Chuyện năm đó Phó Hoa Sanh cũng biết một chút, vì vậy hả hê thở dài nói: "Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, lửa thiêu không tắt, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh!"

Thấy dáng vẻ của Phó Thần Thương không chút động dung, nghiêm trọng đả kích tính tò mò của Phó Hoa Sanh, "Anh cũng đừng cảm thấy An Cửu không có cảm giác gì với anh ta nên cũng không sao, ngoại trừ Phó Cảnh Hi ra thì mọi tình đình khác đều không để ở trong mắt, phải biết, con đê ngàn dặm còn bị hủy bởi tổ kiến!"

Phó Thần Thương nghiêng sang liếc anh ta một cái "Em nghĩ rằng anh cũng thuộc dạng tự coi nhẹ bản thân giống em sao, chỉ cần là đàn ông thì đều coi là tình địch hết."

". . . . . ." Tức chết anh rồi. Xem ra nếu như không thu phục được Kiều Tang, thì nhất định cả đời này anh đều bị Phó Thần Thương đè ép.


(Quyển 3) Ông xã cầm thú không đáng tin - Quẫn Quẫn Hữu YêuWhere stories live. Discover now