Dạo Phố

54 7 0
                                    

"Ừ... ừ... trở về là tốt rồi... trở về là tốt rồi.” Lâm Lam không ngừng gật đầu ở trong ngực của nàng.


Mặc Thư Kỳ thân mật nhéo nhéo sóng mũi của Lâm Lam, giọng điệu dịu dàng nói: “Được rồi, Lam nhi, ngoan, đứng lên đi, xem ta chuẩn bị cái gì cho chàng nè.” Nói xong chỉ chỉ bữa sáng trên bàn.

Nhìn theo đến chỗ ngón tay của Mặc Thư Kỳ chỉ, Lâm Lam vui vẻ nói: “Bữa sáng, là Mặc tự mình làm à?”

“Đương nhiên, Lam nhi nếu như không rời giường ta liền đem bữa sáng đưa cho người khác vậy.” Mặc Thư Kỳ sủng nịch nhìn hắn.

“Không muốn, ta lập tức dậy.” Nói xong hoang mang hoảng loạn rời giường rửa mặt.

* * *

Lúc này trong gian phòng của Lâm Khiếu Thiên một hắc y nhân đứng toàn thân tỏa ra hàn khí liều lĩnh, người này chính là chủ nhân của những hắc y nhân kia. Ả tức giận quét toàn bộ ly trà ở trên xuống đất, ánh mắt ác liệt nhìn Lâm Khiếu Thiên: “Ngươi làm việc như thế nào mà nhiều người như vậy, tại sao cũng chỉ còn sót lại ba người các nàng?”

Lâm Khiếu Thiên có chút sợ hãi: “Sao ta biết được, lúc ta và Mặc Thư Kỳ tìm được mảnh bản đồ kho báu đi ra, những thị vệ kia liền đi tới, những người kia là vì yểm trợ chúng ta, mới...” Nói tới đây Lâm Khiếu Thiên dừng lại một chút: “Có thể là các nàng lực bất tòng tâm, bị những thị vệ kia bắt lấy.”

Hắc y nhân vung tay áo một cái: “Không thể, các nàng đều được ta tỉ mỉ bồi dưỡng được, đối với những thị vệ kia mỗi người đều có thể chặn lại vả trăm người, không thể đơn giản như thế liền bị những thị vệ kia đánh bại.” Bỗng nhiên như là nghĩ đến chuyện gì, ả mạnh mẽ nắm chặt nắm tay của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mặc, Thư, Kỳ, nhất định là nàng.”

“Nàng, không thể, võ công của Mặc Thư Kỳ đã mất hết, không thể.” Lâm Khiếu Thiên phản bác.

Hắc y nhân xem thường nhìn bà một cái: “Ngươi quá khinh thường Mặc Thư Kỳ, coi như không có võ công, ngươi chẳng lẽ đã quên nàng còn là một đại phu ư?”

Nghĩ đến y thuật của Mặc Thư Kỳ, Lâm Khiếu Thiên đã nghĩ đến tên đệ tử chết thảm kia, không khỏi rùng mình một cái.

“Được rồi, thứ đó đã lấy được chưa?” Không tiếp tục thảo luận chuyện về Mặc Thư Kỳ, hắc y nhân hỏi đến bản đồ kho báu.

“Ừ, đã lấy được.” Lâm Khiếu Thiên lấy hai mảnh bản đồ kho báu từ trong ngực ra: “Rất tốt.” Ả chăm chú cầm chúng nó, trong mắt chứa đầy tình thế bắt buộc.

* * *

Nhà trọ, trong phòng Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam. Mặc Thư Kỳ dịu dàng nhìn cái miệng nhỏ của Lâm Lam nuốt đồ ăn, trên mặt thỉnh thoảng sẽ dính lên chút mảnh vụn thức ăn, Mặc Thư Kỳ cũng sẽ không để ý chút nào mà lau cho hắn. demcodon-ddlqd Sau khi bữa sáng kết thúc, tiểu nhị thu hồi bát đũa, Mặc Thư Kỳ ngồi ở đối diện Lâm Lam, động tác tao nhã lấy ấm trà, rất nhanh một ly trà thơm được đưa đến trước mặt Lâm Lam. Lâm Lam đưa hai tay ra nhận ly trà, để tới bên mép miệng nhỏ uống vài ngụm. Trước đây lúc ở trong rừng trúc Mặc Thư Kỳ cũng từng pha trà cho Lâm Lam, bây giờ đem chuyện cũ về tái diễn một lần nữa làm cho hai người cảm giác ấm áp.

[Xuyên Không-Nữ Tôn]Phu Lang Ngốc Của TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ