CHƯƠNG 1. THẬT LÀ CỨNG...

2.3K 26 0
                                    

So với trải nghiệm mơ hồ vừa qua, lần này trải nghiệm lại rõ ràng hơn nhiều.

" Thả lỏng một chút."

Mồ hôi của Mục Phách nhỏ xuống nơi mí mắt của Gia Ngộ, cô liền nháy mắt một cái, có thể dễ dàng thấy ánh mắt đầy dục vọng của anh. Lúc này, anh hoàn toàn khác. Bình thường, anh rất thích cười, hơn nữa còn kiểu cười xấu hổ, cô mới chỉ nói đùa hai câu, anh liền đỏ tai. Lúc ân ái, lại hoàn toàn khác nhau, anh trở lên dũng mãnh giống như là một người khác vậy, đem hoàn toàn quyền làm chủ ở trong tay. Nhưng cũng may, anh dù có hung hăng thế nào cũng không quên xem xét đến cảm giác của cô.

Tối nay là đêm tân hôn của bọn họ.

"Anh dùng sức một chút, không có chuyện gì..." Gia Ngộ thản nhiên cười, "Tôi thích anh xâm phạm tôi..."

Mặc dù đã sớm biết cô tính tình thẳng thắn, không kiêng kỵ gì, nhưng nghe cô nói ở thời điểm này, Mục Phách vẫn sững sờ. Anh nhếch mép cười, nói: "Được."

Sau đó liền đâm sâu hơn.

"Ừ a. . ." Gia Ngộ bất giác kêu thành tiếng, mồ hôi nhễ nhại, toàn thân lộ ra những vết đỏ nhàn nhạt, cô nhấc chân vòng qua eo Mục Phách, nắm lấy tay anh đặt vào xoa ngực của mình, "Nơi này."

Mục Phách liền bóp một cái, trơn nhẵn và đầy đặn, giống như là quả bơ vậy . Phía trên bơ còn có dâu tây, anh cúi xuống ngậm lấy một bên, ở trong miệng, nhẹ nhàng dùng răng cọ, lại dùng đầu lưỡi liếm mút, làm cho phía dưới giữa hai chân Gia Ngộ càng cảm thấy kích thích, mật dịch càng chảy ra nhiều, nam căn được lấp đầy, mỗi lần va chạm liền tạo ra những âm thanh ạch ạch.

Gia Ngộ cảm thấy rất thoải mái, giống như là hòa mình vào biển, cô ôm lấy đầu Mục Phách, quấn lấy anh thật chặt, "A.... Thật thoải mái."

"Xuống sờ bên dưới một cái." Mục Phách nói với cô.

Nam căn nhiều lần đâm sâu lên đỉnh, làm cho phần thịt mềm nhạy cảm càng được mở to ra. Gia Ngộ cảm thấy hỗn loạn và mơ hồ. Cô khẽ chạm vào cơ bụng anh rồi từ từ di chuyển xuống dưới, ngón tay chạm vào các túi bị kẹt bên ngoài khoang thịt, cô liền xoa một cái, cảm nhận rõ ràng được bên trong cơ thể, nam căn lại cứng rắn lên.

"Thật là cứng."

"Nếu không thì em làm sao thoải mái đây?"

Mục Phách liền ngồi dậy, nhấc hai chân của Gia Ngộ lên làm cho eo cô trở lên lơ lửng. Hai người cùng nhìn vào mắt đối phương, anh thấy cổ họng căng lên, liền dùng sức đẩy về trước một cái, trực tiếp đem nam căn cắm vào nơi địa phương sâu nhất.

"A!"

Gia Ngộ cảm thấy rất thoải mái, tay quơ quơ không ngừng, lực đạo ngày càng mạnh, liền hướng đến vai Mục Phách nắm chặt, để lại năm vết cào đỏ. Hoa huyệt lại không ngừng co rút, bởi vì cao trào mà ngày càng hẹp chặt,

"Rút ra đi, muốn, muốn tiểu. . ."

Mục Phách cúi người tới gần sát tai cô, trong bóng tối, ánh mắt giống như một con sói,

"Vậy thì tiểu ra đi."

-----------------------------------------

Gia Ngộ tỉnh lại, một mình nằm giữa chiếc giường lớn, Mục Phách không biết đã đi đâu.

Quần áo đã được thay qua, cơ thể cũng nhẹ nhàng, thoải mái một chút, chính giữa hai chân vẫn bị đau, một chút sức lực cũng không có, nhưng không đến nỗi quá đau đớn, xem ra Mục Phách vẫn nắm giữ cảm xúc rất tốt. Cô xuống giường kéo màn rèm cửa sổ ra, hướng về phía mặt trời mà vươn vai, quần áo ngủ bị kéo lên, để lộ ra một chút bụng bằng phẳng, bất thình thình bụng kêu thành tiếng, cô cảm thấy đói.

Tình yêu đã làm cho thức ăn tối qua tiêu hóa sạch.

Cửa phòng được mở ra, mùi thơm của thức ăn từ phòng bếp lan tỏa ra, Gia Ngộ đi theo hương vị đó, liền thấy bóng lưng đang bận rộn của Mục Phách.

Nghe có tiếng động, Mục Phách vẫn không ngừng tay, anh quay đầu, nở nụ cười như cơn gió mùa xuân: "Tỉnh rồi? Tôi nấu cháo và ốp trứng rồi, chiên hai cái bánh quẩy nữa là xong."

Gia Ngộ bước vào, "Anh vẫn còn chiên bánh quẩy?"

Mục Phách vội vàng ngăn cô đến gần, "Dầu rất nóng, em không nên tới."

Gia Ngộ ngoan ngoãn dừng lại, ngại đứng mệt mỏi, liền ngồi xuống bên cạnh, giữ một khoảng cách nhìn anh chiên bánh quẩy.

Dần dần, cô đưa ánh mắt từ trong nồi đến mặt Mục Phách. Anh rất cao, cũng rất trắng, mắt sâu, sống mũi cao, không chỉ là nụ cười, mà là cả khuôn mặt, cả hai đều rất đẹp mắt.

Ánh mắt cô nghiêm túc đến nỗi anh không thể làm ngơ, Mục Phách rửa tay, quay mặt lại, hỏi:

"Đang nhìn cái gì?"

Gia Ngộ thoải mái trả lời: "Nhìn anh."

Mục Phách bất giác đỏ mặt. Anh lau khô nước trên tay, đem bánh quẩy lấy ra, cố làm vẻ bình tĩnh: "Bánh quẩy ngon lắm."

Gia Ngộ không nhận ra được sự bối rối của anh, sự chú ý của cô đã bị thu hút bởi những chiếc bánh quẩy, "Em nếm một chút."

"Đi ra bên ngoài ngồi đi. Tôi mang ra cho em, bây giờ bánh quẩy còn rất nóng."

"Được."

Mục Phách chiên bánh quẩy thật ngon, Gia Ngộ ăn hai chiếc cũng không cảm thấy ngán, cô đưa tay định lấy chiếc thứ ba, nhưng lại bị ngăn cản.

"Ăn nhiều không tốt, uống chút cháo đi."

Gia Ngộ bĩu môi một cái, đồng ý uống cháo, một hớp xuống bụng, mắt liền sáng lên, cô giơ ngón tay cái lên, khen: "Mục Phách, anh nấu ăn thật giỏi!"

Mục Phách khiêm tốn: "Thật ra thì cũng không giỏi." Là nể mặt mũi cho cô quá.

Gia Ngộ sẽ không ăn sau khi no được bảy phần, thấy Mục Phách muốn dọn dẹp chén đũa, cô gọi anh lại:

"Có người sẽ tới thu."

"Không cần thiết."

"Tôi đã trả tiền."

Mục Phách không biết phải trông chờ vào điều gì, anh mỉm cười, "Vậy tôi đem những thứ này đi vào trước, để nơi này cũng khó nhìn."

Gia Ngộ cũng không nói thêm nữa.

Chờ Mục Phách từ phòng bếp đi ra, Gia Ngộ cũng đã thay xong quần áo,

"Tôi phải đi ra ngoài một lúc."

Mục Phách cũng không có hỏi cô đi đâu, chỉ nói, "Đi đường cẩn thận."

Bởi lúc đầu có nói, sau khi kết hôn, sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của nhau.

------------------

Edit: Sói Xám Vô Tâm Truyện được edit đăng tải trên wattpad @SoiXamVoTam và fanpage Đạo Quán Ngôn Tình. Vui lòng không RE-UP. Muốn đăng thì đi mà dịch bản Trung ra. Đứa nào cop edit này mà để tao biết được thì mày xác định ăn cám lợn nhé!!! Ahihi =)) Người ta hiền lắm á, ai hóng truyện này thả tym nhé <3 Mãi yêu =))

NGƯƠI XEM GIÓ NAM THỔI (H+)Where stories live. Discover now