⊹⊱Chương 239: Vương Giả trở về (Xong)⊰⊹

Bắt đầu từ đầu
                                    

Thịnh Đình đứng ở bên cạnh một người phụ nữ, mặt mũi âm trầm, toàn thân đều lộ ra hơi thở ngột ngạt.

Người phụ nữ tươi cười như hoa kéo hắn, giống như không cảm thấy có chỗ nào kỳ quái.

"Bảo bảo, không được uống rượu." Giang Dã đem rượu trong tay Sơ Tranh đổi thành đồ uống.

"Không lịch sự." Sơ Tranh nhắc nhở.

"Không sao, bọn họ không nhìn ra." Giang Dã cười nói.

Sơ Tranh nhìn đồ uống bị đổi trong tay một chút, nếu không nhìn kỹ thì quả thật không nhìn ra được.

"Giang tiên sinh quả nhiên là rất quyết đoán."

Một âm thanh đột ngột chen vào, Giang Dã quay đầu, là một người đàn ông xa lạ.

Khóe miệng người đàn ông treo một nụ cười lạnh, bày ra tư thế trào phúng.

Người này là người của Hắc Kim, bây giờ Liễu gia đã không ra mặt, chuyện của Hắc Kim đều do người này đại diện.

"So ra còn kém Tôn tiên sinh." Giang Dã không mặn không nhạt đáp một câu.

"Giang tiên sinh khiêm tốn rồi, ngài ra tay tàn nhẫn với lão đại cũ của mình, cũng không phải người bình thường có thể so sánh được."

"Không phải còn có một Thịnh Đình sao?" Giang Dã ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, hờ hững quét mắt về phía Thịnh Đình một vòng.

Tôn tiên sinh: ". . ."

Đang nói chuyện về hắn, tự nhiên kéo Thịnh Đình vào làm gì!

Mặc dù Thịnh Đình. . .

"A, cậu cũng đã nhìn thấy kết cục của Thịnh Đình bây giờ chứ." Tôn tiên sinh lập tức tìm ra chủ đề trào phúng mới: "Giang tiên sinh, làm người vẫn nên nói chút đạo nghĩa."

"Tôn tiên sinh nói đúng lắm, nhưng cái đạo nghĩa này, cũng phải tùy vào người mà nói, đúng không?"

Hắn ở Hắc Kim làm nhiều chuyện như vậy.

Nhưng không phải cuối cùng Liễu gia vẫn có ý định diệt trừ hắn à?

Hắn mà còn nói đến từ đạo nghĩa gì đó, thì chỉ có thịt nát xương tan, hơn nữa cũng sợ không lưu được cái thanh danh tốt gì.

Hai người ngươi một lời, ta một câu so chiêu, trong không khí phảng phất như có thể thấy đao quang kiếm ảnh.

Sơ Tranh dựa vào chiếc bàn bên cạnh, không có ý định nói chen vào.

Nhưng lửa này không biết tại sao lại đốt tới trên người cô.

"Giang tiên sinh có thể có được ngày hôm nay, nghe nói là dựa vào Thịnh tiểu thư, Giang tiên sinh đang ăn bám sao?" Trong lời nói của người đàn ông không hề che giấu ác ý.

Giang Dã biết trong giới vẫn luôn lan truyền như thế.

Và xác thực Sơ Tranh cũng đã cho hắn không ít trợ giúp.

"Cũng đúng thôi, lấy cái tư sắc này của Giang tiên sinh, dựa vào mặt kiếm cơm hoàn toàn không thành vấn đề." Tôn tiên sinh thấy Giang Dã không nói lời nào, tâm tình thoải mái hơn không ít.

(Quyển 2) [Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ