Chương 74: Mất hồn

7.5K 295 21
                                    

"Như thế nào?"

Phương Cẩn Chi thật sự uống hết cả ly rượu, Lục Vô Nghiên khẽ cúi người về phía trước, cẩn thận nhìn vào mắt nàng, lúc này hai má của Phương Cẩn Chi đã bắt đầu đỏ ửng, hai cánh môi vốn màu hồng cánh sen hiện tại cũng phiếm đỏ, phía trên còn dính chút rượu, ướt át, như tràn ra ngoài. Cả người nhìn giống như một đóa hoa đang nở rộ vô cùng xinh đẹp.

Lục Vô Nghiên muốn hái.

Phương Cẩn Chi giương mắt, ngây ngô nhìn Lục Vô Nghiên, nói: "Muội cảm thấy rất tốt, không có say......"

"Đúng vậy, lần đầu tiên muội say rượu lúc còn nhỏ chỉ uống có một ngụm, lần thứ hai say rượu uống một chén. Như vậy, xem ra tửu lượng đích xác đã từ từ tăng lên nha." Khóe miệng Lục Vô Nghiên khẽ cong lên, lại rót cho Phương Cẩn Chi thêm một ly rượu.

Phương Cẩn Chi cau mày bưng ly rượu lên, nàng nhìn loại rượu tinh khiết như nước trong chén, hỏi: "Tam ca ca, vậy theo lời huynh nói, muội uống hai chén sẽ say có đúng hay không?"

"Khó nói." Nhìn Lục Vô Nghiên rất giống như đang nghiêm túc suy nghĩ. "Nhưng coi như sau khi muội uống hai ly rượu mà say, như vậy cũng đại biểu rằng sau này muội uống dưới hai chén chắc chắn sẽ không say."

"Thật sao?" Phương Cẩn Chi nghi ngờ nhìn Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên lắc đầu một cái, thành thật nói: "Ta cũng không biết, nhưng không phải muội đang muốn luyện tửu lượng sao?"

"Đúng nha!" Phương Cẩn Chi bừng tỉnh đại ngộ.

Nàng nâng ly rượu lên, đổ ly rượu đầy tràn vào miệng.

"Từ từ thôi!" Lục Vô Nghiên cau mày. "Đừng uống nhanh như vậy, đây là rượu không phải nước. Không nói có thể say rượu hay không, uống kiểu đó không đúng, tổn hại cơ thể......"

Lúc Lục Vô Nghiên đưa mắt nhìn Phương Cẩn Chi lần nữa, đầu của Phương Cẩn Chi đã nghiêng sang một bên, trong đôi mắt đã sóng sánh một tầng hơi nước.

"Tam ca ca, hình như muội say......"

"Có phải khó chịu hay không?" Lục Vô Nghiên hơi đau lòng, hắn không nên trêu chọc nàng, tư vị say rượu cũng chẳng thoải mái gì. Dĩ nhiên, hắn cũng không ngờ Phương Cẩn Chi sẽ một hơi nốc hết cả ly rượu như vậy.

Phương Cẩn Chi gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"Không, không khó chịu...... Chỉ có chút buồn ngủ. À ừm...... Nhưng muội biết muội say nha......" Phương Cẩn Chi chống tay lên mặt bàn, miễn cưỡng đỡ lấy thân thể mềm nhũn.

"Ồ?" Lục Vô Nghiên có chút kinh ngạc. "Bình thường những người uống say đều không cảm thấy mình say, muội làm cách nào biết được?"

Lục Vô Nghiên thật sự nghi ngờ, hắn cũng không rõ rốt cuộc hiện tại Phương Cẩn Chi đang mơ hồ hay tỉnh táo.

Phương Cẩn Chi dùng sức nhắm mắt một cái, sau đó mở ra nhìn về phía Lục Vô Nghiên, nói: "Bởi vì..... trước mặt muội có tới hai Tam ca ca......"

"Được rồi, đi nghỉ ngơi thôi. Ngủ một giấc sẽ tốt hơn." Mặc dù Lục Vô Nghiên cũng thích dáng vẻ ngây thơ khi say rượu của Phương Cẩn Chi, nhưng hắn thật sự yêu thương nàng. Càng không thể nhân lúc nàng uống say mà khi dễ nàng.

[HOÀN] Thê Khống 妻控 / Lục Dược 绿药Where stories live. Discover now