Chương 937: Nữ tướng khuynh thành (28)

88 15 0
                                    

Editor: Tieen

Khi Tần Hạ Bắc đến Di Thuận Thành, trời mưa liên tục.

Nhìn thấy toàn bộ Di Thuận Thành đã bị lũ lụt phá hủy, mặt nước trở nên yên tĩnh hơn, nhà cửa và đủ loại đồ vật nổi lơ lửng trên mặt nước.

Ngoài ra còn có thuyền qua lại để cứu viện.

Mà nhìn rất xa Di Thuận Thành, có bóng người qua lại trên ngọn núi Miếu bị lũ lụt bao vây.

Tần Hạ Bắc ngồi thuyền đi tới núi Miếu.

Bá tánh trên núi nhìn con thuyền lại đây, xôn xao nhìn xem.

Thấy người bước xuống thuyền, cả người tràn đầy khí thế.

Tần Hạ Bắc nhìn thấy đủ loại dáng vẻ.

Ánh mắt Tần Hạ Bắc đảo qua, không thấy bóng dáng quen thuộc.

Thủ hạ của hắn vừa cập bờ, đi tìm hiểu tin tức, rất nhanh liền quay lại:

"Bệ hạ, thuộc hạ vừa mới dò hỏi một chút, nói Mục tướng không có ở núi Miếu, sáng sớm ngài ấy cùng Hàn đại nhân ngồi thuyền nhỏ đến đỉnh núi khác."

"Bệ hạ, thuộc hạ phái người đi tìm Mục tướng về ngay."

"Không cần, đưa trẫm tới đó."

Sau đó đoàn người Tần Hạ Bắc được một quan binh dẫn đường, đến chỗ đỉnh núi khác.

"Bệ hạ, thừa tướng đại nhân và Hàn đại nhân đều ở nơi đó." Quan binh dẫn đường cung kính nói.

Tần Hạ Bắc vung tay áo, đi về phía trước.

Tô Mộc và Hàn Tùng đứng trên một tảng đá nhô ra phía trước.

Tô Mộc vẻ mặt lạnh lùng, đang nói gì đó, trong khi Hàn Tùng bộ dáng nghiêm túc nghe cô nói.

Đường núi khó đi, nhưng đối với Tần Hạ Bắc đã hành quân nhiều năm, như ăn một miếng bánh ngọt.

Hắn vững vàng bước về phía họ, nhưng đôi mắt hắn chỉ phản chiếu bóng cô.

Gió thổi qua các góc quần áo lấm lem bùn đất của y, mái tóc đen dài xõa ra sau lưng, được buộc tùy tiện bằng một dải vải màu xám, những sợi tóc rải rác bung ra khỏi dải vải, bị mưa làm ướt, dính vào sườn mặt, phác họa đường nét mềm mại xinh đẹp.

Hắn chưa bao giờ nhìn y rõ ràng và cẩn thận như vậy.

Mỗi một tấc đều khắc sâu như vậy.

Nhìn thấy cô không sao, ngay cả Tần Hạ Bắc cũng không biết vì sao trong lòng lại nhẹ nhõm.

Tô Mộc đang nói chuyện với Hàn Tùng ở bên kia dường như cảm nhận được điều gì đó.

Quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Tần Hạ Bắc.

Hoàng đế mặc trang phục đen có hoa văn màu vàng, đứng đó toát ra khí thế uy nghiêm.

Ánh mắt hắn dán chặt vào cô, không rõ cảm xúc.

Từ trên hòn đá bước xuống, chấp tay quy củ nói:

"Thần gặp qua hoàng thượng."

Hàn Tùng cũng chạy nhanh đến hành lễ: "Thần Hàn Tùng, quan viên Di Thuận Thành, bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Đứng lên." Tần Hạ Bắc ngữ khí cũng không khác thường, đi tới trước mặt Tô Mộc và Hàn Tùng.

Tần Hạ Bắc đến đây, là điều mà Tô Mộc đã đoán trước, nhưng cũng có chút bất ngờ, hắn lại đến nhanh như vậy.

Hàn Tùng bẩm báo ngắn gọn tình hình hiện tại của Di Thuận Thành, đồng thời cũng thành thật nói rõ vì sao hắn và Tô Mộc lại đến đây.

Hóa ra bọn họ đã tìm được một nơi có thể dẫn thoát lũ lụt, muốn mở rộng cửa thoát nước để lũ lụt tích tụ ở Di Thuận Thành có thể thoát ra càng sớm càng tốt, trọng chấn gia viên.

Tần Hạ Bắc xem xét kỹ lưỡng, cùng Hàn Tùng nói chuyện, lập tức đưa ra giải pháp.

Hàn Tùng nghe vậy trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, liếc nhìn Tô Mộc.

Phương pháp do bệ hạ đưa ra không mưu mà hợp với phương pháp của Mục tướng!

Có Tần Hạ Bắc ở đây, dường như rất nhiều chuyện đều dễ làm.

Nói xong, hắn bắt đầu phái nhân thủ đi chấp hành.

Không những vậy, còn cử người đến những con sông gây lũ lụt, dẫn nước sông phân dòng để không gây nguy hiểm cho Di Thuận Thành nữa.

Công trình này không phải chỉ là tạm thời.

Bây giờ đã có giải pháp, cảm thấy thật an tâm.

Hàn Tùng đã nhiều ngày không nhắm mắt, tảng đá lớn trong lòng như được thả xuống.

Theo thuyền của Tần Hạ Bắc về núi Miếu.

[Edit] [Quyển 4] Mau xuyên công lược: Định chế Boss vai ác độc nhất vô nhịWhere stories live. Discover now