NightVicNovel| The silent

29 0 0
                                    

• Couple: Orpheus x Victor Grantz - Nightmare/Novelist x The Postman

• Skinship: Original x The Embrace

• Summary: Khi, giữa chúng ta chỉ còn là sự yên lặng kéo dài.

___

đã một tuần trôi qua, orpheus vẫn lặng thinh làm việc. embrace không khỏi để ý rằng những tiếng lo lắng, những lời trách móc và cả những câu từ thúc giục người đã vắng bóng cả một tuần liền. giờ đây, cái gọi là thân phận "chủ - tớ" mới hiện hữu rõ rệt làm sao.

orpheus giữ mình im lặng như một kị sĩ sắt. gã đứng không xê chuyển khi người ngồi hàng giờ để ghi chép, gã tất bật lo toang những chuyện khác khi người vắng mặt tại lâu đài. mọi thứ đều vậy cả, chỉ là không còn tiếng gã vừa nói vừa làm.

orpheus đã thôi không thúc giục nữa. kể cả khi embrace làm việc thật lâu, và rồi người rời đi chẳng nghỉ ngơi, gã vẫn không nói gì cả. kể cả khi embrace đôi lúc lại thoáng giật mình nhìn đồng hồ, và rồi người liếc mắt ra sau, cái bóng đen in trên tường vẫn vững vàng thẳng tắp. duy chỉ có một điều không thay đổi, rằng mỗi khi embrace gặp nguy hiểm, orpheus sẽ có mặt.

gã, tự làm theo ý mình vào những lúc này.

ngay từ đầu trận, tĩnh lặng càn quét. và khi mọi thứ đã sạch sẽ, gã cúi đầu, rời đi trước chẳng chờ đợi.

embrace bỗng thấy lồng ngực mình thắt lại mấy hồi khi người tưởng như orpheus sẽ mở miệng ra và cất lời than vãn. nhưng đổi lại là một chuỗi im lặng, và chuỗi im lặng của một tuần ấy kéo dài miên man. không thể nào mà người không nhận thức được cái khoảng cách giữa họ giờ đã lớn hơn một chút, lại rất vững chãi. ánh nhìn không một chút dao động của gã khiến người thoáng chút chột dạ. và rồi embrace đã có chút bâng quơ nghĩ, liệu rằng orpheus có như vậy mãi không?

việc được buông thả cùng sự thay đổi của orpheus khiến embrace lại vùi đầu vào công việc hơn. ngủ ít đi, ăn cũng ít, chỉ có làm việc là nhiều. có khi người ngồi liền hai ngày để làm hết mớ thư từ vừa đến và rồi sau khi đánh một giấc ngắn cỡ đâu một tiếng, embrace lại chạy biến đi kiếm thêm thông tin. có chút cảm giác như người đang bỏ chạy, dù người luôn bỏ chạy, nhưng lần này là với chốn về của người, với orpheus. embrace bay vật vờ, cơn đau đầu bỗng ập đến chẳng báo trước và người lại phải dừng chân trên một cái cây nào đó chỗ đại ngàn đen chỉ để ngồi nghỉ. lúc bấy giờ sự mệt mỏi bỗng ùa lên và ruột người còn quặn lại mấy hồi. embrace ngồi trên một cành cây cao, tựa đầu vào nó. bất chợt có một khoảng nghỉ không lường trước, người thấy mình trống rỗng lạ thường. tầm mắt phóng qua những tầng lá xanh, rơi mông lung vô chủ đích. embrace đánh một tiếng thở dài. thật khó hiểu làm sao.

cuối cùng, embrace lại trở về, không đi thêm nữa. cơ thể mệt mỏi hơn bình thường khiến bản thân người cảm thấy bất an. lúc người bay về, orpheus vậy mà đang đứng ở ban công ngẩng đầu lên nhìn. bất chợt embrace không biết mình có nên đáp xuống hay không. nhưng rồi việc vung cánh lúc bấy giờ chỉ khiến nó trở nên nặng trĩu thêm, và embrace quyết định cố gắng gạt bỏ sự lo ngại của bản thân mà đáp xuống. orpheus cũng lùi lại một chút để embrace có thể đáp xuống ở chỗ rộng rãi hơn. nhưng khi bàn chân người đặt xuống, embrace bỗng thấy nó bất chợt trở nên vô lực. và rồi người chơi với chúi mình về phía trước.

Identity V| 𝓣𝓱𝓮 𝓵𝓮𝓽𝓽𝓮𝓻𝓼 𝓲𝓷 𝔂𝓸𝓾𝓻 𝓱𝓪𝓷𝓭Where stories live. Discover now