69*

102 24 4
                                    

Buổi tối không có việc bận, vốn có một cuộc gặp mặt nhưng vì mẹ đối phương đột nhiên phát bệnh nặng, hủy bỏ. Xuân Trường trấn an vài câu, sau khi cúp máy, thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, tiện tay nhấn phím gọi thư ký.

Hà My tiến vào: “Tổng giám đốc, có chuyện gì ạ?”

Anh dặn dò: “Mẹ giám đốc Dũng bị bệnh, đặt mua giỏ trái cây và mấy loại thực phẩm dinh dưỡng.” Đứng dậy mặc áo khoác: “Xong rồi thì tan tầm đi.”

Hà My ghi nhớ, trước khi đi ra nhắc nhở: “Tổng giám đốc, đừng quên mang hoa về.”

Anh dừng động tác, bó hoa hồng đỏ ở trên bàn cả một ngày, lúc này vẫn còn đỏ chói. Xuân Trường mặc quần áo tử tế, thu dọn cặp táp, không đi, chờ đến khi các nhân viên về gần hết, mới dám ôm hoa đi về.

Anh đường đường là một tổng giám đốc tập đoàn, nhờ phúc của Minh Vương mà giờ phải làm ăn trộm.

Anh một tay ôm chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ chờ thang máy, quanh thân tràn ngập hương hoa, đợi cửa thang máy từ từ mở ra, bố đẻ của anh đứng ở bên trong.

Hai cha con một trong một ngoài, nhìn nhau mấy giây, khi cửa thang máy sắp đóng lại, bố anh lên tiếng: “Vào đi chứ.”

Hai cha con điểm này cực giống nhau, nhẹ nhàng nhếch môi, trêu chọc không giấu được. Anh không thoải mái, hỏi: “Bố cười cái gì?”

“Bố vui cho con chứ sao.” Ông nói: “Con của bố cũng rất có giá.”

Nào có ông bố nào nói con trai như vậy, anh vừa định cãi thì đã đến lầu một, sau khi cửa mở bố anh bước ra ngoài, trước khi đi quay về nghiêm nghị: “Nhưng công ty là chỗ làm việc, không phải nơi để đùa giỡn lãng mạn."

Anh nói: “Lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Anh đi thẳng xuống bãi đậu xe, lúc lấy chìa khóa xe thì cũng rút ra tấm thiệp kia, năm mới vui vẻ.

Lãng mạn cái gì chứ.

Lái xe về đến nhà, người cô đơn ở nhà thuê chỉ làm bạn với không khí, Xuân Trường rút cà vạt tiện tay ném đi, nằm vật xuống ghế sô pha gọi thức ăn ngoài. Đến lúc thanh toán, một tin nhắn đúng lúc nhảy ra, không nghĩ tới là Minh Vương gửi.

“Nhận được hoa chưa?”

Anh quả thật không muốn trả lời: “Nhận được rồi.”

Minh Vương nói: “Anh có biết nó có ý nghĩa gì không?”

Anh thầm nói, có nghĩa là em đốt tiền đến điên rồi. Thấy anh không trả lời, Minh Vương liền gọi tới, bắt máy, cậu gọi tên anh, anh “Ừ” một tiếng, bất tri bất giác cả người thả lỏng nhắm hờ mắt.

“Sắp tới tết tây rồi.” Minh Vương đi thẳng vào chủ đề.

“Bên chỗ em cũng dọn dẹp gần xong rồi, muốn làm tiệc tân gia, anh có thể tới không?”

Anh nói: “Mấy ngày đó không chắc sẽ không có lịch trình.”

“Hôm nào anh rảnh thì em sẽ chọn hôm đó làm tiệc.” Minh Vương  nói: “Nhà là anh giúp em tìm, ít nhất cũng phải cho em mời một bữa, với lại…” Phần đuôi trở nên hàm súc hơn.

[0608] MỘT LẦN NỮA [Trường×Vương]Dove le storie prendono vita. Scoprilo ora