92

1.3K 96 0
                                    

Một đám người nói chuyện trên trời dưới đất, uống quá chén thành ra không giữ được mồm miệng nữa, chủ đề chuyển dần từ game online đến đối tượng thầm mến của chính mình.

Nội dung tán dóc của bọn con trai chủ yếu chỉ xoay quanh những thứ ấy.

Nhưng vài phiền muộn nho nhỏ không đáng nói này, trong một thế giới chẳng mấy rộng lớn và chưa đủ từng trải, đã là vấn đề hết sức quan trọng.

"Lần đầu tiên gặp nhau, ẻm ôm sách ra khỏi phòng giáo vụ, cứ cắm cúi mà đi, thiếu chút nữa va phải tôi... Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là khi ngẩng đầu lên ẻm nhìn tôi mỉm cười một cái, mẹ nó, làm tôi nhớ mãi đến tận bây giờ."

Điều kiện trên sân thượng khá thiếu thốn, cũng không tiện vác ghế lên, thế là cả bọn chỉ đơn giản trải mấy tờ báo lên mặt đất rồi đè mấy chai bia lên các góc.

Tạ Du ngồi cạnh cửa sắt, hơi ngả người ra sau để dựa lưng vào cửa, vươn tay lục trong túi ra một lon bia, ngón tay bật nắp, vừa nghe vừa ngửa đầu uống thêm mấy ngụm.

Chất cồn chảy dọc xuống cuống họng. Lạnh buốt.

Tạ Du tiện tay thả lon bia xuống bên cạnh, lòng bàn tay vừa vặn áp lên mu bàn tay của Hạ Triêu.

Trong lòng Vạn Đạt cũng cất giấu một bóng hồng, lúc này đã ngà ngà say, có lẽ bị đám xung quanh lây nhiễm, thế là nói theo mấy câu: "Đúng đấy, căn bản là không dám nói với nhỏ ấy là mình thích nhỏ..."

Bình thường Vạn Đạt hóng tin bát quát nhiều hơn bất kỳ ai khác, một khi đã biết chuyện gì đó thì chắc chắn sẽ không thể nín được, hở ra một xíu thôi là cũng tuôn ra bằng hết, ấy thế mà lại âm thầm giấu kín tình cảm của mình với cô nữ sinh lớp bên cạnh đến tận bây giờ.

Tạ Du nghe tới đây, nghiêng đầu nhìn Hạ Triêu: "Anh cũng gan thật đấy, lúc ấy anh nghĩ gì vậy, không sợ chết à?"

Hạ Triêu biết cậu đang nhắc về vụ tỏ tình ngày trước.

Hắn không nói gì, lẳng lặng trở bàn tay hướng lên trên, năm ngón tay đan vào tay Tạ Du, siết chặt lấy tay cậu.

Sau đó Hạ Triêu nói: "Sợ chứ."

Đương nhiên là sợ rồi.

Tất cả những suy nghĩ không thể kìm chế, những tình cảm dè dặt cất giấu trong lòng. Muốn tiến lại gần mà chẳng đủ can đảm bộc lộ ra.

Nhưng thật may mắn, vì sau đó mình đã đánh bạo bước tới một bước.

Càng may mắn hơn là người ấy cũng giống mình... Cũng không hề cố kỵ mà tiến về phía này.

Đám Vạn Đạt vẫn đang tiếp tục kể về tình sử thầm mến bi thảm của mình.

Với ánh đèn mù mờ xung quanh, không một ai chú ý tới động tác nhỏ bé này của hai người.

Đôi ba vỏ lon bia lăn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng bị gió thổi đập vào cửa sắt, vừa vặn va phải người Tạ Du, cậu duỗi tay cầm lấy rồi bóp dẹp vỏ lon, ném vào trong túi rác, ném xong mới nhớ lúc nãy Hạ Triêu có nói rằng mình đã phải cạy khóa cửa mới mở được.

Nguỵ Trang Học Tra - Triêu DuWhere stories live. Discover now