Chương 2: Thần tiên

11.5K 518 64
                                    

Đường Táo thấy tình huống không ổn, đang định chạy trốn, đột nhiên một đạo ánh sáng thoáng hiện, đem thân thể nàng cuộn chặt lại. Lúc sau liền bị một cỗ thế lực lôi kéo đi đến bên giường, trời đất đột nhiên quay cuồng, thân thể nho nhỏ của Đường Táo liền “Đông” một cái ngã xuống giường, cái ót không cẩn thận đập vào mép giường.

“Ngô….. Đau.” Đường Táo đau đến mức nước mắt lưng tròng, cái miệng nhỏ nhắn thấp thỏm lẩm bẩm một tiếng, môi chu lên nhìn ủy khuất cực kì.

Hơi thở nam nhân tới gần, làm Đường Táo cảm thấy được một tia ấm áp đến lạ thường, thoáng chốc ngước đôi mắt to lên xem, lại đụng phải đôi con ngươi đen như mực kia…. Loại ánh mắt này quá quen thuộc.

______ là muốn ăn nàng.

Tuyệt, không, che, dấu!

Đường Táo sống ở chỗ này mười ba năm, mới đầu cái gì cũng không biết, ba lần bốn lượt thiếu chết nữa là bị ăn tươi nuốt sống, may là vận khí của nàng tốt mới bảo toàn được cái mạng nhỏ này, một thời gian sau cũng không dám đi ra ngoài nữa, ngày ngày ngu ngơ tại rừng đào, cũng may có Đào Đào làm bạn, nàng cũng không cảm thấy quá tịch mịch.

“Đừng…. Đừng ăn ta.”

Đường Táo vốn là một quả táo, trên người tự nhiên có một mùi thơm tự nhiên mát lành của hương táo, hiện giờ hắn đang ở gần như vậy, hương vị thấm lòng người này càng thêm rõ ràng. Vóc người nàng nhỏ xinh, lại là một tiểu cô nương mới mười ba, mười bốn tuổi, hiện giờ một đôi mắt nước mắt lưng tròng đang yếu mềm nhìn hắn, cảm giác được vài phần nhu nhược, đáng yêu.

Nếu là trước kia, Trọng Vũ tất nhiên sẽ không cùng một tiểu yêu so đo, chỉ là vừa rồi…..

Tẩy tẩy, chà chà, xát xát, lại còn sờ sờ, liếm liếm…. Hắn sống lâu như vậy, cái đãi ngộ này, vẫn là lần đầu tiên.

Ánh mắt Trọng Vũ thấp thoáng ý cười, thân thủ nhanh nhẹn vuốt qua một sợ tóc đen của thiếu nữ trên giường, đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, cảm giác có vài phần phong lưu ngả ngớn, bất quá hắn lớn lên đẹp mắt như vậy, cử chỉ như vậy càng quyến rũ lòng người.

“Nếu ta không ăn ngươi, chẳng lẽ là ngươi ăn ta?” Tiểu táo yêu này lá gan cũng quá lớn đi.

Đường Táo ngay tức khắc hối hận không kịp, ão não cúi thấp đầu, vươn đôi bàn tay trẵng nõn túm lấy ống tay áo của nam nhân bên cạnh: “Ta sai rồi….”

Nàng không nên nhất thời mềm lòng mà đưa hắn về đây!

Trọng Vũ hừ lạnh một tiếng, cười như không cười, tay trái nhéo nhéo cái cằm của nàng, tới gần nói: “Ta đang rất đói bụng…. Nếu ta không ăn ngươi, ngươi có cái gì lấp đầy bụng ta sao?”

Một đĩa bánh hoa quế, một đĩa bánh phù dung được đặt lên trên bàn, rồi sau đó là một chén canh hoa sen nóng hổi, phía trên điểm xuyết chút hạt sen, hương thơm thoảng thoảng chóp mũi, ánh sáng mê người, lúc ăn hương thơm càng lan tỏa, vị thơm ngon lưu mãi ở trong miệng.

Từ mười ba năm trước quyết định sống ở đây, Đường Táo liền lấy các loại hoa cỏ làm thức ăn, dùng hoa cỏ nấu nướng ra các loại đồ ăn mỹ vị.

Hầm Táo Ký ( Mạt Trà Khúc Kỳ )Where stories live. Discover now