Chương 91: Kẻ Phản Diện V

340 16 0
                                    

"Hôm nay tôi phải tăng ca, bữa tối không cần đợi tôi."

Quan Thư Quân gọi điện nói nhà bếp đã chuẩn bị những món ăn yêu thích của tôi, tôi đành phải nói còn nhiều việc cần giải quyết, thật ra tôi chẳng bận gì cả, chẳng qua là chưa tìm ra cách để đối phó với hành động nhiệt tình của cô ấy.

"Được rồi, công việc quan trọng, nhưng đừng tăng ca quá khuya, dù sao một ngày không thể hoàn thành, có thức cả đêm cũng chưa chắc hoàn thành, hơn nữa chất lượng sẽ giảm đi rất nhiều."

"Biết rồi."

Sau khi cúp điện thoại, tôi kiểm tra thời gian, đến 18:13, tôi không cần suy nghĩ mà bấm số của Dư Kiêu.

"Hôm qua vừa mới gọi điện thoại, hôm nay lại nhớ tôi rồi à? Coi như tôi là NPC đi, người chơi thân ái, hôm nay không có bất cứ tin tức nào mới, khi nào có sẽ cập nhập cho bạn."

Đối mặt với trò đùa ngớ ngẩn của cô ấy, tôi không hùa theo mà chỉ hỏi: "Cô ấy ở bệnh viện nào vậy?"

Sau khi nghe tôi nói, giọng của Dư Kiêu trở nên trầm xuống: "Cậu muốn mạo hiểm à? Tôi khuyên cậu không nên đi, không hay lắm đâu, lỡ bị chụp lén thì sao? Lỡ Jane hay Quan Thư Quân cho người theo dõi cậu thì sao? Mọi người đều đang cho rằng cậu và Phoebe đã cắt đứt hoàn toàn, đi như vậy là sao đây, chẳng phải bị lộ tẩy sao?"

"Nói cho tôi biết số phòng cụ thể."

Tôi vẫn kiên định với ý nghĩ của mình, và Dư Kiêu không thể làm gì khác ngoài việc trả lời câu hỏi của tôi một cách bất dắc dĩ: "Phòng VIP... Cậu tự lo đi."

Ném điện thoại sang một bên, định tiếp tục làm việc, nhưng lại lơ đãng, cuối cùng thở dài nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ khi mới lên đèn. Muốn đi thì đi thôi... Nghĩ đến đây, trong lòng tôi tính toán, Quan Thị cách nhà tôi hơn mười phút đi xe, nhà tôi cũng cách bệnh viện chừng mười phút, nếu không có người phát hiện , chỉ còn một cách , về nhà trước !

Lúc 19:20, tôi cố tình chụp một bức ảnh của mình và gửi cho Quan Thư Quân, nói đùa: "Sếp à! Một nhân viên chăm chỉ cần cù thế này, sếp có thể suy nghĩ đến chuyện tăng lương và thưởng không!"

Ngay sau khi tin nhắn WeChat được gửi đi, Quan Thư Quân đã trả lời: "Nếu ngày nào, cô cũng chăm chỉ thế này, đương nhiên tôi tự thấy, nhưng mà cô là trường hợp đặc biệt, nếu có thể tan sở đúng giờ về nhà sớm, tôi sẽ cân nhắc đến chuyện lương thưởng của cô. Đừng lãng phí thời gian nữa, mau làm cho xong đi!"

Tính chiếm hữu kinh khủng, tôi lập tức dọn dẹp bàn làm việc, ra khỏi công ty cũng không chấm công, lái xe một mạch về nhà thay quần áo, sau đó đội nón đeo khẩu trang rồi vội vã rời đi. Tôi không lái xe, mà gọi taxi.

Nhìn thời gian, 20:03, thở phào nhẹ nhõm: "Sư phụ, đến bệnh viện..."

Cũng may là đã qua giờ cao điểm, chưa đến mười phút đã đến bệnh viện, tôi mua một bó hoa hồng ở cửa hàng hoa bên ngoài bệnh viện, chủ tiệm nghe nói tôi đi thăm bệnh hơi khựng lại, còn trêu đùa: "Cô đặc biệt thật, người ta thường tặng hoa cẩm chướng, hoa bách hợp... cô lại tặng hoa hồng."

[BHTT][EDIT][HOÀN] TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN PHẦN IINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ