Chương 62: Vẫn Như Ngày Nào

541 16 0
                                    

Hình ảnh Phoebe loạng choạng rời đi quay cuồng trong tâm trí tôi, tôi xuất thần trở lại quán bar, vừa bước vào cửa, một làn sóng âm thanh mạnh mẽ đập vào mặt khiến tim óc tôi đau nhói. Đúng là già rồi, nhảy không nổi nữa.

Ánh đèn nhấp nháy thay đổi kết hợp với hiệu ứng âm thanh của DJ khiến mọi người phát cuồng,  cùng với men say mà phối hợp, họ lắc đầu và nhún nhảy cơ thể một cách mê hồn. Trong một môi trường như vậy, tôi không hề có chút hứng thú nào, giống như một người ngoài hành tinh không hòa nhập được. Sau khi ngồi vào chỗ, mọi người còn cho rằng tôi và Phoebe đã nói chuyện rất vui vẻ, cho nên đối với chuyện cô ấy đi trước, cũng không có trách móc gì.

Mọi người ảo diệu lấy quà ra, lần lượt xếp hàng trao tận tay tôi, tôi ôm đống quà lớn nhỏ mà cười, nhạc cũng đã bật sang bài hát mừng sinh nhật, Soso đẩy một chiếc xe nhỏ ra, trên đó còn có bánh kem ba tầng xinh đẹp, còn đeo cái vương miện bằng giấy, mỗi người cứ vậy mà trét bơ lên mặt tôi, tôi làm vẻ mặt như con mèo nhỏ thổi nến, rồi sẵn tiện cắt bánh kem thành khối nhỏ, chia sẻ cho các bàn xung quanh.

Nơi tiêu khiển chính là thế này, những gương mặt của người dưng đến đây mua vui buông thả bản thân, men rượu dâng lên cùng nhau cuồng say, cho nên mới có những duyên phận ngắn hạn, tôi bị các khách hàng bao quanh chúc mừng, mấy ly bia vào trong bụng thế là chóng mặt, Thu Kỳ đỡ tôi, lấy ly nước lọc đưa sang còn khuyên: "Đừng uống nữa... đừng uống nữa...."

Tôi nhếch mép cười từ chối lòng tốt của cô ấy: "Đến đây mà uống nước lọc cái gì... tôi muốn uống rượu..."

Thu Kỳ ôm lấy mặt tôi, tôi ngây người mơ màng, mở mắt ra thế giới hoá thành song sảnh, mơ hồ nghe thấy: "Ngoan, đừng uống nữa...."

Mặt tôi rất nóng, nhưng tay Thu Kỳ lại lạnh, khiến tôi thoải mái nheo mắt nghiêng đầu, nhưng ngay sau đó, ngón tay của cô ấy lau đi lau lại khóe mắt tôi. Cuối cùng tôi cũng không kìm được mà khóc, nhưng vẫn giả vờ huơ huơ tay để không ai nghe thấy những câu nói vô cùng đau lòng của mình:

"Vưu Phi Phàm, mày thật là đê tiện! Đã sống đến từng này tuổi rồi, có gì mà không buông bỏ được...."

Tôi ngã thẳng xuống ghế sô pha, quay lưng về phía bạn bè, quay mặt về phía tựa lưng nức nở: "Đừng hỏi tôi có còn yêu Lam Phi Ỷ không... Cả đời tôi đã bị hủy hoại bởi cô ấy ... Tôi thua rồi..."

Cuối cùng, men say không thể cứu tôi ....

Kể từ cái hôm đó, tôi bắt đầu u sầu, Thu Kỳ đã cố gắng hết sức để khiến tôi vui vẻ nhưng đều vô ích. Cho đến một ngày tôi đánh một giấc dài tỉnh dậy đối mặt với thế giới vẫn còn hỗn loạn này, tôi như người bị nhiễm độc nặng, Phoebe là liều thuốc giải độc duy nhất của tôi, nhưng mà tôi đã không còn thuốc chữa nữa rồi.

Thu Kỳ chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, thấy tôi mang theo cái đầu ổ gà ngồi xuống, cô ấy cau mày, "Thật là luộm thuộm! Đánh răng chưa?"

"Rồi."

"Rửa mặt chưa?"

"Rồi."

Thu Kỳ chắc chắn là bị tôi chọc tức, còn nghiến răng nhưng mà chưa bộc phát, đành hít một hơi rồi nói: "Thật lòng, tôi không muốn nhìn thấy cái bộ dạng người không ra người ma không ra ma này của cô. Trong lòng tôi, Vưu Phi Phàm là kẻ ngốc, có thế nào đi nữa cũng cười vui vẻ."

[BHTT][EDIT][HOÀN] TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN PHẦN IIWhere stories live. Discover now