Thiên Quan Tứ Phúc

By Vyy177

675K 30.3K 10.3K

Tác giả: Mặc Hương Đồng Khứu/Xú (墨香铜臭) Thể loại: Linh dị thần quái, có yếu tố tiên hiệp tu chân, C thiên R đị... More

Chương 1: Thiên Quan Tứ Phúc
Quyển 1 : HUYẾT VŨ THÁM HOA
Chương 3: Thần tiên rách nát lần thứ ba phi thăng
Chương 4: Ba kẻ dở hơi tâm sự đêm khuya ở điện Cự Dương
Chương 5: Ba kẻ dở hơi tâm sự đêm khuya ở điện Cự Dương (2)
Chương 6: Quỷ đón dâu, thái tử lên kiệu hoa
Chương 7: Quỷ đón dâu, thái tử lên kiệu hoa (2)
Chương 8: Quỷ đón dâu, thái tử lên kiệu hoa (3)
Chương 9: Miếu cổ ẩn trong núi, rừng thi thể treo ngược
Chương 10: Miếu cổ ẩn trong núi, rừng thi thể treo ngược (2)
Chương 11: Miếu cổ ẩn trong núi, rừng thi thể treo ngược (3)
Chương 12: Quỷ áo đỏ đốt văn võ miếu
Chương 13: Áo đỏ hơn lá phong, da trắng như tuyết
Chương 14: Áo đỏ hơn lá phong, da trắng như tuyết (2)
Chương 15: Áo đỏ hơn lá phong, da trắng như tuyết (3)
Chương 16: Áo đỏ hơn lá phong, da trắng như tuyết (4)
Chương 17: Ở Bồ Tề quán kể chuyện ma quỷ nơi cửa ải Bán Nguyệt
Chương 18: Ở Bồ Tề quán kể chuyện ma quỷ nơi cửa ải Bán Nguyệt (2)
Chương 19: Ở Bồ Tề quán kể chuyện ma quỷ nơi cửa ải Bán Nguyệt (3)
Chương 20: Rút ngàn dặm đất, lạc giữa bão cát
Chương 21: Rút ngàn dặm đất, lạc giữa bão cát (2)
Chương 22: Rút ngàn dặm đất, lạc giữa bão cát (3)
Chương 23: Rút ngàn dặm đất, lạc giữa bão cát (4)
Chương 24: Hoa Liên ái muội, đêm rớt hố tội nhân
Chương 25: Hoa Liên ái muội, đêm rớt hố tội nhân (2)
Chương 26: Hoa Liên ái muội, đêm rớt hố tội nhân (3)
Chương 27: Hoa Liên ái muội, đêm rớt hố tội nhân (4)
Chương 28: Hoa Liên ái muội, đêm rớt hố tội nhân (5)
Chương 29: Phong Sư áo trắng, đất bằng nổi bão cát
Chương 30+31: Quỷ vương một mắt à, Thái tử cầu dung mạo thật
Chương 32-34: Điện Thần Võ, Thái tử gặp Thái tử
Chương 35: Vào chợ quỷ, thái tử gặp quỷ vương
Chương 36-38: Ngắm hoa cách mây đỏ, lòng rung động
Chương 39-41: Ở Cực Lạc phường, dẫn người đi hỏi chuyện Tiên Lạc
Chương 42+43: Mượn vận mệnh, đêm khuya thăm dò Cực Lạc Phường
Chương 44: Cực Lạc hóa thành đất, Phương Tâm trở lại
Chương 45: Quốc sư đen máu rửa tiệc Lưu Kim
Chương 46: Nam Dương căm hờn đấm Huyền Chân gian xảo
Chương 47: Cướp Tiên cung, ba câu dọa chư thần
Chương 48-50: Linh lung xí ngầu, chỉ khảm vì một người
Chương 51: Ai giả ai thật, khó lòng phân rõ
Chương 54: Ổ ăn thịt người, Quỷ vương đối mặt quan trời
Chương 56+57: Tìm dấu vết xưa, trở lên núi Thái Thương
Quyển 2: THÁI TỬ DUYỆT THẦN
Chương 60-65: Mất hồng châu vô tình chọc đỏ mắt
Chương 66-68: Người lên trời cũng là người, người xuống dưới cũng là người
Chương 69: Vớt tiền của tiên, tướng sĩ lỗ mãng gặp thái tử
Chương 70: Tượng vàng ngã, tướng sĩ lỗ mãng gặp đứa con tội nghiệp
Chương 71: Thần tiên trên trời không thể nhúng tay chuyện nhân gian
Chương 72+73: Gặp người trong đời, gặp hoa trong mưa
Chương 74: Mưa khó, xin Vũ Sư cho mượn nón mưa
Chương 75+76: Đóng cổng thành, Vĩnh An tuyệt đường sống
Chương 77: Tiên Lạc loạn, Thái tử trở về nhân gian
Chương 78: Dẹp yên Vĩnh An , Thái Tử ra chiến trường
Chương 80-83: Ôn nhu hương khổ dục giữ THÂN VÀNG
Chương 84-86: Dịch mặt người lan từ rừng Bất U
Chương 87: Thân vàng dốc sức chống trời sập
Chương 88: Mãi mãi ghi nhớ, vĩnh viễn không quên
Quyển 3: BÁCH VÔ CẤM KỴ
Chương 91+92: Thiên Đăng quán, Trường Minh soi sáng đêm dài
Chương 93+94: Mang thai quỷ, nhân gian lần nữa nổi sóng
Chương 95+96: Tơ lòng rối bời, đừng nói tim không xao xuyến
Chương 97: Đêm trắng đề chữ, hồng tụ thiêm hương
Chương 98+99: Bày quái kế mở cửa trộm thai quỷ
Chương 100: Thẩm vấn loạn xạ, khóc không được mà cười chẳng xong
Chương 101: Tham công tranh việc, Ách Mệnh đấu Nhược Da
Chương 102: Thái tử dịu hiền nấu canh đón chào khách không mời
Chương 103+104: Bạch Thoại Tiên Nhân khóc tang trong tiệc mừng
Chương 105+106: Ba thần một quỷ chẳng thấy Chân Tiên
Chương 107: Bốn quỷ thần nghe về huyết xã hỏa
Chương 108+109: Trò chuyện đêm khuya phân biệt thật giả tại miếu Phong Thuỷ
Chương 110+111: Đấu Chân Tiên, Thái tử thay Phong Sư
Chương 112: Mở cửa chào quỷ, họa địa vi lao
Chương 113+114: Cười nói bông đùa, ta cũng loạn xưng vợ chồng
Chương 115: Người đi dưới đường hầm, kiếm treo trên đỉnh đầu
Chương 116: Đêm Hàn Lộ, thay cột đổi xà
Chương 117: Thần nâng thần chẳng bằng quỷ ăn quỷ
Chương 118: Độ Thiên kiếp, Đông Hải nổi sóng to
Chương 119: Thuyền đến Quỷ Vực, vào nước ắt chìm!
Chương 120+121: Khép linh cữu, thuyền quan tài rời biển quỷ
Chương 122+123: U Minh Thủy Phủ, áo đen xương trắng
Chương 124+125: Thủy Sư bế tắc đấu Huyền Quỷ
Chương 126: Đề Ly Tư tâm táo loạn mặc ngân
Chương 127: Núi Đồng Lô mở ra, vạn quỷ chấn động
Chương 128+129: Si tâm tử huyết hóa Cẩm Y Tiên
Chương 130+131: Cho ít màu sắc đã muốn mở phường nhuộm
Chương 132: 99 Quỷ Y hiểm trung tàng
Chương 133+134: Quỷ Vương đóng giả
Chương 135+136: Bồ Tề Quán sụp đổ
Chương 137-139: Rừng núi hoang vu, hắc điếm của yêu ma quỷ quái
Chương 140: Hai hàng răng nhọn của thai linh cắn nát mũi tên
Chương 141+142: Ba người uống trà, bàn chuyện Đồng Lô
Chương 143-145: Núi Đồng Lô mở, vạn quỷ tề tụ
Chương 146-148: Minh tướng quân có hối hận khi kiếm gãy mang hận thù
Chương 149-151: Thần điện của người Ô Dung
Chương 152: Bức tranh bốn tầng
Chương 153+154: Kính Văn và Linh Văn
Chương 155-157: Núi cao đường xa đi không thông
Chương 158: Sợi chỉ đỏ, buộc chung một chỗ
Chương 159-162: Chuyện cũ của Dẫn Ngọc và Quyền Nhất Chân
Chương 163+164: Quốc Sư nói chuyện với núi "Lão Bệnh Tử"
Chương 165+166: Huỳnh Hoặc Thủ Tâm xuất thế
Chương 167: Người thứ tư mà ca ca tin tưởng nhất
Chương 168+169: Giải khẩu lệnh của Quỷ hoả khoá
Chương 170: Oán nữ quỷ lòng đố kị huỷ tình tâm
Chương 171: Công Chúa tự vận trước cửa cung
Chương 172: Cưỡi trâu đến chân núi Đồng Lô, bức tranh Dịch Mặt Người
Chương 173+174: Hang vạn Thần hình dáng vạn Thần
Chương 175-179: Hang vạn Thần, nhưng chỉ cung phụng một vị Thần
Chương 180: Đồng Lô đóng chắc chắn phải có một Tuyệt đi ra
QUYỂN 4: BẠCH Y HỌA THẾ
Chương 182+183: Một văn tiền cũng làm khó anh hùng hảo hán
Chương 184: Thái Tử Tiên Lạc là....kẻ cướp?
Chương 185+186: 33 vị Thần quan tranh giành đất phúc
Chương 187-189: Bạch Vô Tướng ngữ hoặc Thái Tử
Chương 190: Trăm kiếm xuyên tim, Lệ quỷ thành hình
Chương 191: Bạch Y Họa Thế, Vô hỉ vô bi
Chương 192+193: Bạch Y Quỷ chọn Hắc Võ Giả làm tướng
Chương 194+195: Quỷ Vô Danh thờ phụng hoa không tên
Chương 196-198: Chỉ một tên qua đường đưa nón lá dưới mưa, chỉ vậy là đủ rồi
QUYỂN 5: THIÊN QUAN TỨ PHÚC
Chương 202: Bốn Võ Thần hợp lại hóa kiếm
Chương 203: Bạch Đế Quân nói về quốc sư
Chương 204+205: Tìm 500 người làm trận pháp, gặp lại bạn cũ
Chương 206: Quỷ Vương kích ý chí chiến đấu
Chương 207: Muốn thành ý, Quỷ Vương giả giận
Chương 208: Yêu ma bị Hồng Kính soi trúng, không thể che dấu thân phận
Chương 209+210: Tiên Kinh loạn, quỷ sóng lay trời đình
Chương 211: Đào mật thất ở dưới Tiên Kinh đế
Chương 212: Không đánh mất thiện lương
Chương 213+214: Quà lễ từ Vũ Sư phá cục diện bế tắc kịp thời
Chương 215: Tam Lang, đệ cũng quá ranh ma rồi!
Chương 216: Ca ca dạy hư ta, nhận mọi thương tổn để giải quyết vấn đề
Chương 217-219: Trăm năm nước sâu, ngàn năm lửa nóng
Chương 220: Bạch Đế Quân thử thách Thái tử
Chương 221+222: Thái tử giấu Quỷ Vương trong điện
Chương 223: Bướm bạc cùng đèn hoa đăng hộ tống tượng thần Thái tử
Chương 224+225: Tượng Thần cùng người khổng lồ giằng co giữa trời đêm
Chương 226-228: Kiếm luyện từ ba ngọn núi, đốm lửa xanh dập tắt
Chương 229-232: Quỷ Vương tính món nợ cũ, ba người bị nhốt trong phòng bính khí
Chương 233+234: Thải tử nghĩ trăm biện pháp cứu Mộ Tình ở thác nhung nham
Chương 235: Ba tên ngốc bàn chuyện xưa trên cầu Thông Thiên
Chương 236-238: Huyết Vũ Thám Hoa đấu Bạch Vô Tướng
Chương 239: Tám trăm năm gông xiềng trói buộc, hôm nay vỡ tung
Chương 240+241: Áo đỏ dần phai khẽ mỉm cười
Chương 242: Là của y, thì sẽ lại là của y
Chương 243: Người thương tiếc hoa, Ta thương tiếc người
Chương 244: Thiên Quan Tứ Phúc, Bách Vô Cấm Kỵ (HOÀN)
Phiên ngoại 1: Hoa đăng mê, đêm Nguyên Tiêu
Phiên ngoại 2: Chuyến phiêu lưu ký ức kỳ diệu của Thái tử điện hạ
Phiên Ngoại 3: Truyện cổ bên giường của Quỷ Vương
Phiên Ngoại 4: Ôi Chao, Hang Vạn Thần!

Chương 79: Dốc Bối Tử, Thái Tử sa chân vào ổ ma

2.4K 146 16
By Vyy177

Cú tung người nhảy lên của Tạ Liên quả thật có hơi đáng sợ, nhưng tất nhiên hai người hầu của y biết rõ, điều này chẳng là gì với y. Mộ Tình không nhúc nhích, còn Phong Tín vẫn kéo một phát. Tạ Liên dùng thêm chút sức, nhấc tiểu binh sĩ kia lên, chân hai người đáp xuống lầu cổng thành. Tạ Liên hỏi: "Ngươi là binh sĩ dưới quyền ai, sao lại nấp ở đây?"

Tay và đầu của tiểu binh sĩ quấn đầy băng vải, trên băng vải còn rướm chút vết máu, xem ra thương tích chồng chất. Điều này cũng chẳng có gì lạ, trận đại chiến hôm nay có rất nhiều binh sĩ bị thương cũng băng bó thế này, nhưng nó cứ nấp trong bóng tối không nói tiếng nào, việc này rất đáng ngờ. Mộ Tình lên tiếng: "Chẳng lẽ là mật thám của người Vĩnh An, bắt nó lại thẩm tra đi."

Tạ Liên cũng nghi là thế, nhưng hoàng thành canh phòng nghiêm ngặt, kẻ địch khó mà trà trộn vào được, trừ phi là Lang Anh, mà tiểu binh sĩ này rõ ràng vẫn còn là một thằng nhóc choai choai. Bấy giờ, Phong Tín lại ngạc nhiên nói: "Điện hạ, huynh không nhớ thằng nhóc này à? Ban ngày nó cứ xông lên phía trước huynh, là đứa ở ngay tuyến đầu trận địa."

Tạ Liên ngẩn ra, hỏi: "Vậy sao?"

Ban ngày chém giết, y hoàn toàn không có thời gian chú ý đến bất cứ gì khác, chỉ biết có ai giơ kiếm muốn giết mình, mình sẽ vung kiếm đánh trả, thậm chí còn chẳng chú ý đến Phong Tín và Mộ Tình, hơi đâu mà chú ý đến tiểu binh sĩ khác?

Phong Tín khẳng định: "Đúng vậy. Ta nhớ thằng nhóc này, nó tấn công quyết liệt lắm, cứ như không muốn sống vậy."

Nghe Phong Tín nói thế, Tạ Liên bèn quan sát kỹ binh sĩ thiếu niên nọ. Tự dưng nó lại đứng thẳng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, có vẻ hơi cứng đờ, rồi lại như đang đứng tư thế nghiêm. Mộ Tình hỏi: "Vậy nó cũng không nên lén lút nấp ở đây, ai biết nó tới nhìn trộm hay nghe trộm chứ?"

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng thật ra Mộ Tình đã buông lòng cảnh giác. Bởi vì trong quân đội Tiên Lạc đang ra sức cổ xúy cái gọi là "Đội quân thần tiên, thiên mệnh sở quy", nhiều người trẻ tuổi vì theo Tạ Liên mà tòng quân, trong đó không thiếu những thiếu niên lớn tầm tuổi này, mà rất nhiều người là kẻ sùng bái trung thành của Tạ Liên, từ nhỏ đã vái lạy tượng thần của y, nghe tiếng thơm của Thái tử điện hạ mà lớn lên, muốn lén lút tiếp cận để được gặp Võ Thần cũng không phải mới lần một lần hai, chẳng hiếm lạ gì.

*Thiên mệnh sở quy: Ý trời đã định.

Tạ Liên nói: "Được rồi, sợ bóng sợ gió thôi", rồi lại dịu giọng nói với binh sĩ thiếu niên nọ: "Ban nãy đã dọa ngươi rồi, xin lỗi nhé."

Thiếu niên không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ đứng càng thẳng hơn, khẽ cất giọng: "Điện hạ..."

Nào ngờ lời còn chưa dứt lời, biến cố đã xảy ra. Binh sĩ thiếu niên nói chưa hết câu thì đột ngột nhào về phía Tạ Liên!

Tưởng nó muốn đánh lén, Tạ Liên nhích người tránh ra, giơ tay định dùng bàn tay chém xuống một phát. Với sức của y, phát này chém xuống, chắc chắn thiếu niên nọ sẽ lập tức bỏ mạng. Nào ngờ, y chợt thấy sống lưng lạnh toát, tay giơ ngang chừng thình lình chuyển hướng, trở tay chặn một mũi tên bắn lén phóng tới sau lưng mình.

Hóa ra thiếu niên nọ nhào về phía y là vì trông thấy ánh lóe của mũi tên bay giữa không trung. Ban đầu Tạ Liên đứng đưa lưng về phía tường chắn mái, sau lưng bị tập kích mà không hề sợ hãi, trái lại còn nhảy lên bờ tường, nhìn thẳng xuống dưới. Chỉ thấy trên mảng đất bằng trống trải trước cổng thành, một người đơn độc như ẩn như hiện đứng đằng xa, vì kẻ nọ mặc quần áo sẫm màu, hòa mình vào đêm tối, thế nên rất khó phát hiện. Phong Tín tức tốc chạy đến cạnh Tạ Liên, giương cung bắn một mũi tên. Nhưng kẻ nọ đã sớm tính được khoảng cách, cố ý đứng xa tít, mũi tên bắn ra, khiến cho Tạ Liên nhìn về phía hắn, hắn vẫy vẫy tay, yên lặng quay lưng chuồn mất, rút lui cực nhanh. Lúc mũi tên của Phong Tín bay tới thì đã muộn, nó ghim ngay vị trí cách chân hắn mấy tấc. Phong Tín tức giận đập tường thành, đá bụi rơi lả tả: "Đó là kẻ nào?!"

Còn là kẻ nào được nữa? Tạ Liên nói: "Lang Anh!"

Các binh sĩ Tiên Lạc cũng phát hiện điều bất thường, chạy nhanh hò hét bốn phía, nhưng xuất phát từ cảnh giác, bọn họ không lập tức hạ lệnh mở cổng thành truy kích mà đi khắp nơi xin ý kiến của cấp trên. Lang Anh bắn xong mũi tên rồi vẫy tay chuồn mất, quả thật cứ như đặc biệt tới chào hỏi Tạ Liên, Mộ Tình chau mày hỏi: "Hắn tới làm gì? Ra oai à?"

Phong Tín giận dữ nói: "Hôm nay trên trận mạc Vĩnh An bị đánh cho tan tác, hắn cũng chỉ miễn cưỡng thoát khỏi tay điện hạ thôi, có gì mà ra oai!"

Sờ thấy trên mũi tên bắn lén có buộc thứ gì đó, Tạ Liên tháo xuống đi qua soi bên ánh lửa, là một dải dây vải, có vẻ như được xé từ áo gấm màu xanh, trên vải vẫn còn vết máu ướt đẫm, mở ra xem thử, thế mà lại viết một chữ "Thích" nguệch ngoạc.

Tạ Liên lập tức vo mảnh vải lại, cất giọng hỏi: "Thích Dung đâu? Thích Dung không ở trong hoàng cung sao!"

Phong Tín nói với binh sĩ bên cạnh: "Mau vào thành xác nhận!"

Các binh sĩ hối hả lui xuống. Đây đích thực là một góc của chiếc áo choàng mà Thích Dung thích mặc nhất, Lang Anh lại nổi tiếng xuất quỷ nhập thần, khả năng Thích Dung thật sự bị hắn bắt đi không hề nhỏ, việc này không được chậm trễ, Tạ Liên nói: "Để ta đuổi theo xem sao."

Thấy Phong Tín cũng bước qua, y nói: "Các ngươi giữ chắc cổng thành, đừng đi lung tung, coi chừng là điệu hổ ly sơn."

Phong Tín đeo cung lên, hỏi: "Huynh không dẫn ai theo hết à?"

Nếu bên Vĩnh An không ồ ạt xâm lấn trước, Tạ Liên không hề muốn Tiên Lạc chủ động xuất binh. Nếu Thích Dung rơi vào tay địch, một mình y đưa về được rồi, nhưng nếu dẫn binh theo, ắt sẽ làm to chuyện, người chết tuyệt đối không chỉ một hai người. Hiện tại, Tạ Liên vẫn muốn khống chế sự việc trong phạm vi nhỏ nhất, bèn đáp: "Không. Bọn chúng không làm gì được ta đâu."

Dứt lời, tay ấn nhẹ lên tường, Tạ Liên nhảy khỏi lầu cổng thành, nhẹ nhàng đáp xuống đất, mau chóng đuổi theo hướng Lang Anh rút lui. Chạy một hồi, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân đuổi theo, y ngoảnh đầu lại nhìn, ra là binh sĩ thiếu niên kia. Tạ Liên nói với nó: "Ta không cần người giúp, ngươi trở về đi!"

Thiếu niên lắc đầu, Tạ Liên lại nói: "Về đi!" Dứt lời bước chân tăng tốc, thoáng chốc đã bỏ xa thiếu niên kia, không nhìn thấy nữa.

Chạy năm sáu dặm, tiến vào một ngọn núi. Ngọn núi này không dốc đứng mà giống một dốc núi hơn, cho nên được gọi là dốc Bối Tử. Theo do thám, sau khi người Vĩnh An rút lui, phần lớn quân đội và dân chúng đều đóng ở đây. Cây cối trên dốc Bối Tử rậm rạp um tùm, vào ban đêm, tiếng vang quái lạ vang khắp rừng rậm tối mịt, tựa như có vô số sinh vật đang ẩn náu, nhìn chòng chọc như hổ đói. Tạ Liên đi sâu vào trong núi, nín thở tìm kiếm hồi lâu, chợt thấy có bóng người dài dài treo trên thân cây đằng trước, vừa nhìn kỹ lại, y cất tiếng gọi: "Thích Dung!"

Đó đúng là Thích Dung. Gã bị treo ngược trên cây, trông như đã bị người khác đánh đập một trận, hôn mê bất tỉnh, máu mũi chảy ngược, một bên mắt bầm tím. Tạ Liên rút kiếm khỏi vỏ, vung kiếm chặt dây thừng, đỡ lấy Thích Dung rơi xuống, vỗ vỗ lên mặt gã. Thích Dung từ từ tỉnh tại, vừa thấy y đã kêu lớn: "Thái tử biểu ca!"

Tạ Liên đang cởi trói cho Thích Dung, sau lưng bất chợt lạnh toát, trở tay dùng trường kiếm chặn lại. Vừa ngoảnh đầu, chỉ thấy Lang Anh hai tay nắm một thanh trọng kiếm, chém về phía mình.

Hai người leng keng so vài chiêu, chẳng mấy chốc Tạ Liên đã đánh bay kiếm của Lang Anh, tiếp theo đạp vào cẳng chân của hắn, khiến hắn ngã sóng soài, cuối cùng chỉa mũi kiếm vào yết hầu hắn, kết thúc trận chiến, nói: "Ngươi biết ngươi không phải là đối thủ của ta, đừng đánh nữa."

Hôm nay bọn họ giao tranh trên chiến trường, hễ ai xông về phía Tạ Liên đều bị Tạ Liên giết chết, chỉ có Lang Anh chịu một kiếm của y ngay chính diện mà vẫn sống sót, lê thân thể bị thương trở về. Bất cứ ai cũng nhìn ra được, Lang Anh chính là thủ lĩnh của đám người Vĩnh An, Tạ Liên bảo hắn "đừng đánh nữa", tất nhiên không chỉ có một lớp nghĩa.

Tạ Liên nói tiếp: "Chỉ cần các ngươi không chủ động xâm lấn, ta đảm bảo binh sĩ hoàng thành sẽ không tấn công các ngươi. Lấy nước và lương thực rồi đi đi."

Lang Anh nằm dưới đất, nhìn thẳng vào mắt Tạ Liên, ánh mắt ấy không khỏi khiến lòng người hoảng sợ. Hắn hỏi: "Thái tử điện hạ, ngươi cho rằng việc ngươi làm là đúng sao?"

Sắc mặt Tạ Liên cứng đờ. Thích Dung ở bên cạnh lại mắng chửi: "Nói nhảm! Ngươi biết Thái tử biểu ca là ai không? Huynh ấy là thần tiên trên trời! Huynh ấy không đúng, chẳng lẽ đám cẩu tặc phản quốc các ngươi đúng à?"

Tạ Liên quát: "Thích Dung, im miệng!"

Câu hỏi của Lang Anh, y không trả lời được. Từ tận đáy lòng, thật ra y cảm thấy việc mình làm có chỗ sai. Tuy nhiên, đây là cách tốt nhất mà y nghĩ ra được. Nếu y không bảo vệ Tiên Lạc chống lại sự xâm lăng, chẳng lẽ cứ mặc cho đám phản dân Vĩnh An tấn công hết lần này đến lần khác, thậm chí đánh giết vào hoàng thành sao?

Một người hai người giơ kiếm xông về phía y, y có thể biết điểm dừng chỉ đánh cho ngất xỉu. Nhưng trên chiến trường đao kiếm vô tình, y không có sức đánh ngất từng người, y chỉ có thể không suy nghĩ nữa rồi vung kiếm thôi. Lang Anh hỏi như vậy, vừa khéo gợi lên âm thanh từ đáy lòng y: Ngươi cho rằng việc ngươi làm là đúng sao?

Thích Dung lại chẳng băn khoăn như Tạ Liên, nói: "Ta nói sai gì chứ? Biểu ca, nếu huynh đã tới rồi, vậy mau giết hết đám cẩu tặc này đi! Mấy chục người bọn chúng đánh một mình ta đó!"

Thường ngày Thích Dung ngang ngược lộng hành trong hoàng thành, tất nhiên có rất nhiều người Vĩnh An căm thù gã, thừa cơ trả thù là chuyện khỏi phải bàn. Đương nhiên, thật ra những người Tiên Lạc thù ghét Thích Dung cũng chẳng ít. Bây giờ Tạ Liên không rảnh để ý tới gã, nói với Lang Anh: "Ngươi muốn cái gì? Muốn mưa, Vĩnh An vẫn sẽ mưa tiếp. Muốn vàng, ta đẩy tượng vàng cho ngươi. Muốn thức ăn, ta... sẽ nghĩ cách. Nhưng đừng khơi mào chiến tranh nữa, cùng nhau tìm lối giải quyết, tìm con đường thứ ba, được không?"

Những lời này đều là lời Tạ Liên không kìm được mà thốt ra, chưa chắc Lang Anh đã hiểu "con đường thứ ba" là gì, nhưng hắn lại đáp không chút do dự: "Ta chẳng muốn gì cả. Ta cũng chẳng cần gì hết. Thứ duy nhất ta muốn, chính là nước Tiên Lạc không còn trên cõi đời này nữa. Ta muốn nó biến mất."

Giọng hắn đều đều, nhưng chẳng hiểu sao lời nói lại khiến người khác không rét mà run. Hồi lâu sau, Tạ Liên trầm giọng đáp: "... Ngươi muốn dẫn người tới đánh, ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Các ngươi không có cửa thắng đâu. Cho dù những người Vĩnh An đi theo ngươi sẽ chết, ngươi cũng phải làm thế sao?"

Lang Anh đáp: "Phải."

"......"

Lang Anh đáp thản nhiên đến thế, kiên định đến thế, khớp xương Tạ Liên kêu răng rắc, nhưng chẳng còn lời nào để nói. Lang Anh thốt từng câu từng chữ: "Ta biết ngươi là thần. Không sao cả. Cho dù là thần, cũng đừng mong khiến ta dừng lại."

Tạ Liên biết, Lang Anh nói lời thật. Bởi vì thứ ẩn trong giọng điệu của gã, Tạ Liên không thể nào quen thuộc hơn -- Đó là lòng quyết tâm không bao giờ chùn bước của một người. Khi y nói với Quân Ngô "cho dù trời muốn ta phải chết", lòng quyết tâm trong đó giống hệt lòng quyết tâm của Lang Anh lúc này!

Câu nói ấy của Lang Anh không khác gì đang tuyên bố, hắn sẽ tiếp tục kêu gọi vô số người Vĩnh An người trước ngã xuống, người sau kế bước mà tấn công, vĩnh viễn không ngừng lại. Nếu đã như vậy, bây giờ Tạ Liên nên làm gì đã quá rõ ràng rồi.

Một tay Tạ Liên vẫn đang cầm kiếm, hiện tại đổi thành hai tay. Ngay lúc hai tay y đang run rẩy, định đâm xuống yết hầu của Lang Anh, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng "cọt cà cọt kẹt" quái lạ, cùng với tiếng cười lạnh the thé.

Không ngờ phía sau có một người im hơi lặng tiếng xuất hiện, Tạ Liên rất đỗi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn thì trợn tròn mắt.

Xuất hiện đúng vào lúc này, khả năng lớn nhất là tướng sĩ phe địch, có lẽ vô số đao kiếm đã nhằm vào y rồi, nhưng thật không ngờ rằng, sau lưng y lại là một kẻ quái đản như thế.

Kẻ nọ mặc đồ tang trắng nhợt, mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ nhợt nhạt, nửa bên mặt khóc nửa bên mặt cười, kỳ quặc tột cùng. Gã ngồi trên dây leo giữa hai cây đại thụ, tiếng "cọt cà cọt kẹt" phát ra khi gã đung đưa dây leo qua lại, thoạt nhìn cứ như đang đẩy xích đu. Thấy Tạ Liên quay đầu, gã giơ hai tay lên, vừa thong thả vỗ tay bôm bốp, miệng vừa phát ra từng tiếng cười lạnh. Không hiểu sao Tạ Liên lại thấy rợn tóc gáy, nghiêm giọng hỏi: "Ngươi là thứ gì thế?"Y dùng từ "thứ gì", bởi vì trực giác nói cho y biết, đây nhất định không phải là con người!

Đúng lúc đó, Tạ Liên chợt phát hiện mũi kiếm trong tay có gì đó không ổn, Thích Dung cũng hét toáng lên. Tạ Liên quay đầu lại nhìn, mặt đất phía trước nứt thành một rãnh dài, Lang Anh vốn đang nằm dưới đất bị khe nứt nuốt vào. Mặt đất nhanh chóng khép lại, Tạ Liên vô thức đâm kiếm xuống tâm đất. Phát hiện mũi kiếm toàn chạm đến bùn đất, không đâm trúng máu thịt, bấy giờ y mới nhận ra, đường kiếm này không giết chết được Lang Anh, cũng không biết nên tiếc hay nên mừng. Lúc này, kẻ mặc áo trắng lại phát ra tiếng cười khùng khục quỷ quái, Tạ Liên giơ tay phóng kiếm về phía gã.

Đường kiếm này bay nhanh như chớp, đâm xuyên qua thân thể gã ta, ghim gã lên cây, song gã chẳng thốt tiếng nào, rũ oặt xuống đất. Tạ Liên xông tới xem xét, nhưng chỉ nhìn thấy một bộ áo trắng mềm rũ dưới đất, người mặc áo đã vô cớ biến mất!

Sự xuất hiện và biến mất của người này đều kỳ dị khôn tả, Tạ Liên hốt hoảng, không dám sơ suất, một tay xốc Thích Dung lên, nói: "Đi."

Thích Dung lại la lên: "Đừng đi! Biểu ca, phóng hỏa đốt núi đi biểu ca! Trên ngọn núi này có rất nhiều người Vĩnh An, lũ điêu dân ăn vạ không chịu đi ở cổng thành đều ẩn nấp trên núi, mau châm lửa thiêu rụi bọn chúng đi!"

Tạ Liên kéo Thích Dung đi được một đoạn, cảm thấy âm khí xung quanh càng lúc càng nặng, tựa như có vô số cặp mắt đang nhìn hai người họ, bèn nói: "Kẻ ban nãy quái đản thế nào, ngươi không thấy sao? Nơi này không nên ở lâu."

Thích Dung hỏi: "Quái đản thì sao? Huynh là thần mà, cần gì phải sợ loại tiểu yêu ma này? Dám đến phá rối thì cứ giết thẳng tay."

Tạ Liên nói: "Về trước đã rồi tính sau."

Thấy Tạ Liên qua loa lấy lệ, không chịu đốt núi, Thích Dung trừng mắt hỏi: "Tại sao chứ? Đám người đó đánh ta ra nông nỗi này, muốn đối nghịch với chúng ta, vừa rồi huynh cũng nghe mà, tên kia bảo muốn diệt Tiên Lạc đó! Muốn diệt nước của chúng ta! Sao huynh lại không giết sạch bọn chúng, giống như hôm nay huynh làm trên chiến trường ấy!"

"..." Tạ Liên nghẹn hơi, giận dữ quát: "Sao đầu ngươi cứ luôn nghĩ đến việc giết sạch giết sạch vậy! Dân thường và binh sĩ làm sao mà giống nhau được?"

Thích Dung hỏi vặn lại: "Có gì không giống chứ? Không phải đều là người sao, giết ai mà chẳng giống nhau?"

Tạ Liên như bị gã chọc trúng nỗi đau, huyết khí trào lên: "Ngươi...!"

Lúc này, y chợt cảm thấy cổ chân bị siết một cái, cúi đầu nhìn thử, ra là một bàn tay phù nề thò ra từ bụi cây rậm rạp bên cạnh, thình lình túm lấy giày của y!

Cùng lúc đó, phía trước "bịch bịch" vài tiếng, bảy tám bóng người từ trên cây rớt xuống như mưa, co quắp dưới đất không bò dậy nổi. Tuy là hình người, nhưng lại trần như nhộng, giống như vô số con sâu thịt to tướng, chậm chạp ngọ nguậy bò về phía này. Thích Dung la thất thanh: "Kẻ nào?!"

Tạ Liên vung kiếm chặt đứt bàn tay đó, trầm giọng nói: "Không phải người, là Bỉ Nô!"

Trước đây Tạ Liên chưa từng nghe nói có ngọn núi nào gần hoàng thành từng xuất hiện thứ này, dù cho có yêu ma quỷ quái gì cũng sẽ nhanh chóng bị đạo nhân của Hoàng Cực quán xử gọn, vì vậy đám Bỉ Nô này chỉ có thể bị ai đó cố ý thả vào đây thôi.

Tạ Liên hoàn toàn không ngờ rằng, trận chiến này lại có cả những vật không phải người tham gia. Hồi tưởng lại các manh mối ban nãy, y càng lúc càng cảm thấy, kẻ nọ và Lang Anh là cùng một giuộc, bắt cóc Thích Dung chỉ là muốn dụ y tới thôi, nhưng lúc này không có thời gian suy nghĩ kỹ càng. Mỗi lần Tạ Liên vung kiếm đều có thể chém ngang bảy tám Bỉ Nô thành hai nửa, nhưng một khi Bỉ Nô xuất hiện đều thành đàn thành lũ, quả nhiên, khắp lùm cây bụi cỏ vang lên tiếng rào rào, lay động càng lúc càng dữ dội, càng lúc càng nhiều hình người màu da mặt mũi nhòe mờ bò tới, xông ào ạt về phía Tạ Liên, hơn nữa cũng chỉ nhắm vào Tạ Liên. Tạ Liên vung một kiếm chém chết mười con thì lập tức có hai mươi con nhào tới. Giữa lúc y đang vung kiếm không ngừng nghỉ, một Bỉ Nô trên cây nhắm chuẩn lưng Tạ Liên, ập xuống từ trên trời.

Ngờ đâu còn chưa kịp đến gần, nó đã bị một tia sáng lạnh lẽo chặt đứt. Thích Dung không đem theo vũ khí, dĩ nhiên không thể là Thích Dung chặt, Tạ Liên quay đầu nhìn, phát hiện người vung kiếm lại chính là binh sĩ thiếu niên kia!

Ở trước cổng thành, nó bị Tạ Liên bỏ xa không thấy bóng dáng, vậy mà vẫn theo được tới đây, tìm thấy bọn họ. Thiếu niên cầm một thanh kiếm mẻ, quét vài đường đã chém được mấy con Bỉ Nô, hữu dụng vô cùng. Thứ này vừa bò vừa tiết ra thể dịch cực kỳ nhớp nháp, Thích Dung hét lên gớm quá, đạp mạnh nhiều cú lên đầu một con Bỉ Nô hơi yếu, phát hiện thứ này không hề đáng sợ, bực bội nói: "Cũng chẳng có gì ghê gớm nhỉ?"

Gã không biết rằng, Bỉ Nô vẫn thường xuất hiện chung với tà vật hung tàn khác. Tạ Liên cắn rách môi, hai ngón tay phải quệt máu tươi, bôi nhanh lên lưỡi kiếm. Sau cùng y nhét kiếm vào tay Thích Dung, lên tiếng: "Hai người các ngươi cầm thanh kiếm này đi trước đi! Sẽ không có thứ gì dám đến gần các ngươi đâu, dọc đường đi nghe thấy cái gì cũng không được quay đầu lại, nhớ kỹ, tuyệt đối không được quay đầu lại!"

Thích Dung nói: "Biểu ca! Ta..."

Tạ Liên ngắt lời: "Thứ lợi hại còn ở phía sau, lát nữa nó tới ta không lo cho các ngươi được đâu. Chi bằng quay về báo tin đi!"

Thích Dung không nói gì nữa, cầm kiếm chạy thục mạng. Bảo kiếm trong tay gã đã được Tạ Liên làm phép khai quang, Bỉ Nô và các tà vật khác đều không dám đến gần, nhờ vậy mà một đường thông thoáng, chẳng mấy chốc đã biến mất. Binh sĩ thiếu niên kia vẫn chưa đi, Thích Dung đã chạy trước rồi, Tạ Liên cũng không có bảo kiếm hộ thân thứ hai để cho nó, đành phải thay kiếm thành tay, đánh giết liên tục, cộng với thiếu niên ra sức phối hợp, sau một nén nhang, cuối cùng tất cả Bỉ Nô cũng bị diệt sạch.

Dưới đất vương vãi dịch nhờn và thi thể, mùi tanh nồng nặc. Sau khi xác nhận không còn sót lại một con Bỉ Nô nào, Tạ Liên ổn định nhịp thở, xoay người nói với thiếu niên: "Ngươi dùng kiếm không tệ."

Thiếu niên nắm chặt thanh kiếm, vốn dĩ còn đang thở hổn hển, thoắt cái lại đứng thẳng dậy, đáp: "Vâng, vâng ạ."

Tạ Liên hỏi: "Có phải ta đang ra lệnh đâu, sao ngươi lại nói vâng với ta? Khi nãy ta ra lệnh cho ngươi trở về, sao ngươi không nói vâng?"

Thiếu niên đáp: "Vâng." Dứt lời mới nhận ra có gì đó kỳ lạ, thế là lại đứng càng thẳng hơn.

Tạ Liên lắc đầu, suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhếch miệng nói: "Có điều, ngươi, thích hợp dùng đao hơn."

Continue Reading

You'll Also Like

63.2K 6.4K 28
Đây là câu chuyện về diễn viên tuyến đầu Triết Hạn, người không muốn làm 0, bị người yêu cặn bã lừa gạt, sau đó m...
40.4K 3K 56
13 chàng trai bị cuốn vào một cuộc đấu trí căng não bởi những món nợ khổng lồ. Ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng? Thể loại và lĩnh vực liên quan:...
29.3K 3.1K 26
🌟 Ghi chép chuyển chính thức của tác tinh ✫ Tác giả: Quýt muốn ăn gà miếng McDonald's ✫ Edit: Bạch Đơn ✫ CP: tuyển thủ esports Vương Nhất Bác x mỹ n...
829K 45.1K 56
Author: @SUNQINGtheWriter. Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER DƯỚI MỌI HÌNH THỨC Full truyện: sunqingtheauthor.wordpress.com Trâu già gặm cỏ non ê :v