NHẶT TỔNG TÀI SINH BÁNH BAO

By bjyx-29

47.8K 3.1K 207

Tác giả: Bộ Khoái A Thể loại: Hiện đại-sinh tử văn-điềm văn- trung khuyển công vs tổng tài phúc hắc nữ vương... More

Chương 1: Điền Đại Tráng
Chương 2: Nhặt được người
Chương 3: Đưa đi bệnh viện
Chương 4: Tỉnh lại
Chương 5: Tôi là tổng giám đốc?
Chương 6: Trứng gà ngốc
Chương 7: Hộ lý
Chương 8: Đặt tên
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27: Biến đổi(1)
Chương 28: Biến đổi(2)
Chương 29: Biến đổi(3)
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99: HOÀN
Phiên ngoại 1
Phiên ngoại 2
Phiên ngoại 3

Chương 50

459 23 0
By bjyx-29


Đại Tráng chợt nhớ đến việc quản lý siêu thị vay tiền, anh bản tâm cũng không nghĩ rằng chuyện lớn, chẳng qua thói quen không rõ sự tình đều cùng Tiểu Mãn thương lượng, cho nên vẫn là nhắc tới, nói: "Ai cho anh ta mượn tiền? Anh ta một người làm công, vạn nhất lúc nào bị ông chủ đuổi, anh tiền này còn đi chỗ nào đòi về?"

Tiểu Mãn gấp đến độ hận không thể trở mình xuống giường đứng lên, chỏ là thân thể cồng kềnh không có biện pháp, đành phải bấm một cái trên cánh tay đang ôm mình của Đại Tráng, nói: "Đại Tráng, mượn gì, anh ta này là đòi anh hối lộ. Anh sao có thể không cho? Tin hay không tháng sau anh ta có thể kiếm cớ nghĩ cách đem hàng chúng ta trả về."

Đại Tráng lắp bắp kinh hãi, nói: "Không thể nào? Đây là công ty nước ngoài, anh ta chẳng qua danh nghĩa êm tai, quản lý siêu thị cái gì, kì thật là làm công, còn dám giở trò như vậy, nói cho ông chủ anh ta biết, tuyệt đối khiến cho anh ta..."

Tiểu Mãn nói: "Ai da, anh nha, chính là đơn thuần như vậy, không rõ trong đó nước sâu. Công ty người nước ngoài thì làm sao? Diêm vương dễ dàng gặp, tiểu quỷ khó chơi. Anh có thể tìm được cũng chính là quản lý siêu thị này, nếu hàng bị trả về, anh còn tìm ông chủ nước ngoài của bọn họ nói rõ cái gì? Hơn nữa, chính là ông chủ đã biết thì sao nào? Đỏi một người đến còn không phải tham như vậy? Người nước ngoài người ta hiện tại cũng hiểu tình hình trong nước Trung Quốc, nước quá trong ắt không có cá, chỉ cần có thể kiếm được đồng bạc, những tôm cua cá dưới đáy này liền xem như bố thí cũng có cái gì."

Đại Tráng đã hiểu rõ, tiền này không phải không thể cho, có chút buồn bực nói: "Chúng ta buôn bán đứng đắn, vất vả kiến được tiền ngược lại là phải đut cho những sâu mọt này."

Tiểu Mãn sờ khớp xương tay của anh, nói: "Không có biện pháp. Tất cả mọi người là giống nhau, đến núi gì hát cái gì. Anh không cho sâu mọt ăn, sâu mọt liền đổi lại đục anh. Anh cũng đừng nghĩ đến vất vả kiếm tiền như thế nào, liền coi cái này là phí hao tổn làm ăn. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể tiếp tục làm sinh ý, mới có thể kiêu ngạo làm tốt. Được rồ, anh lúc này gọi điện thoại cho anh ta, liền nói tất cả mọi người ở bên ngoài dốc sức làm, đều không dễ dàng, xem như an hem, anh em tầm đó con mượn cái gì, trước cầm 5000 đồng dùng đến, không đủ nói sau."

Đại Tráng hôm nay xem như lại học một bài học: Vất vả kiếm tiền không còn là của mình, còn phải cho sâu mọt ăn. Còn phải cười dâng lên hai tay.

Chẳng qua, Đại Tráng sau đó biết rõ, 5000 đồng này tiêu tuyệt không oan uổng. Quản lý siêu thị Lạc Phúc có được chỗ tốt từ Đại Tráng, mặt đều cười sắp rách rồi, nói thẳng Điền tổng bạn chí cốt biết làm việc có tiền mọi người đều có lợi, liền thuận tiện giới thiệu cho Đại Tráng làm quen mấy người bạn, vừa vặn đều là người làm cùng ngành, "Heo An Tường" thịt tươi của Đại Tráng liền thuận lợi tiến vào mấy cửa tiệm, nghiệp vụ có thể mở rộng, đương nhiên, mấy người cũng đều được bao nhiêu chỗ tốt.

Đại Tráng buôn bán rất thuận lợi, bởi vì nghiệp vụ mở rộng, anh lại thường đi theo tài sế lái xe vận chuyển đến cửa hàng. Trên đường cái lớn không người Đại Tráng muốn tài sế lái xe dạy anh lái, có thể là trời sinh năng lực tốt, vài lần liền học xong, lúc đầu còn không có giấy chứng nhận điều khiển, khiến Tiểu Mãn biết đã mắng mấy lần, cuối cùng đi đến trường học báo danh học lái xe, bởi vì bản thân biết, cho nên, hơn một tuần sau Đại Tráng liền thuận lợi thông qua kì thi, lấy được giấy lái xe. Chỉ là, Đại Tráng hơi tiếc tiền học phí lái xe kia, tổng cộng mới đi mấy lần, lại tốn hơn ba ngàn. Tiểu Mãn an ủi anh nói, coi như phí tổn thu được giấy lái xe.

Tiếp theo, Đại Tráng mua cho công ty ba chiếc xe, một chiếc xe Santana 2000 Đại Tráng tự mình lái, hai chiếc xe pickup dùng để chuyển hàng, mời lái xe. Ngoại trừ lái xe bên ngoài, công ty còn thuê một tài vụ, một thu chi, một quản lý, năm nghiệp vụ, xem như có hình có dáng rồi, Đại Tráng cũng được chân chính gọi là "Điền tổng", không còn là chỉ có mỗi cái gốc tư lệnh.

Thời gian từ từ trôi qua, bụng Tiểu Mãn càng ngày càng lớn hơn, buổi tối ngủ chính mình xoay người cũng không thể, phải để Đại Tráng giúp, tâm tình cũng bắt đầu nôn nóng, lại bắt đầu lo lắng vấn đề mình có thể hay không sinh ra quái thai, còn có đến nay cũng không có đi bệnh viện tư vấn qua vấn đề sinh sản, không biết hai tháng sau nơi nào sinh ra. Đại Tráng thậm chí nghĩ, muốn hay không quay trở về thôn Đại Điền mời lão Lưu đầu đến đỡ đẻ cho Tiểu Mãn, dù sao hắn xem như quen tay, cùng lắm thì ngoài trừ cho hắn lộ phí vé máy bay qua lại còn trả cho hắn một ít thù lao là được.

Bên này, Chu An Bằng phái ra người rốt cục do thám được tin tức của em trai.

Trì Đức Triết đem một chồng ảnh chụp cho Chu An Bằng, ngậm thuốc lá, nói: "Chúng tôi thuê phòng đối diện phòng bọn họ, chụp ảnh, cách xa, xem không rõ. Chu An Trình không biết làm quỷ gì, suốt ngày làm ổ ở trong phòng không ra khỏi cửa, có thể hiểu rõ thì chỉ có nhiêu đó."

Chu An Bằng cầm lấy ảnh chụp xem, ni mã, như một đám mây đen, chỗ nào thấy rõ, liền tức giận nói: "Trong này chỗ nào thấy được người? Ai, tôi nói, anh sẽ không liền cầm một người đến cho đủ số, còn lừa gạt tôi nói đây là Chu An Trình?"

Trì Đức Triết chắc chắn nói: "Này tuyệt đối sẽ không. Tôi tự mình không xác nhận được cậu ta, nhưng, dùng người sống gần cậu ta, xem như gián tiếp xác nhận."

Chu An Bằng trừng mắt anh ta, nói: "Ai, tôi nói các anh cũng thật sự là kì quái, nó không đi ra, các anh không thể nghĩ biện pháp sao? Cắt điện nhà nó, sau đó gõ cửa nói là sửa điện, chờ lúc nó mở cửa lại vụng trộm chụp ảnh?"

Trì Đức Triết cười lạnh nói: "Chu tiên sinh, anh không nên vũ nhục nghề nghiệp rèn luyện hằng ngày của chúng tôi. Những phương pháp xử lý như đồ chơi con nít kia của anh, chúng tôi đã sớm dùng qua rồi. Nhưng, Chu An Trình tính cảnh giác rát cao, vô luận bên ngoài xảy ra chuyện gì, cậu ta đều bất vi sở động, co đầu rút cổ trong phòng không đi ra, cũng không lộ diện, sau đó, cùng với một người trẻ tuổi này ở chung có thể là nghe điện thoại của cậu ta, thường không bao lâu liền gấp gáp trở về xử lý.

Nói xong, Trì Đức Triết chỉ vào tấm ảnh Đại Tráng trong chồng ảnh, nói: "Chính là người này, trước mắt cùng Chu An Trình ở cùng một chỗ."

Chu An Bằng cẩn thận nhận rõ tấm ảnh Đại Tráng một cái, xác nhận chính mình không biết, buồn bực nói: "Đây lại là con đường ma quỷ gì? Chu An Trình tiểu tử này thật sự là quá tà dị, giao thiệp một chút là có thể chỉ huy người khác xoay quanh, một đống người nịnh hót đằng sau, chịu mệt nhọc giúp nó làm việc làm ô-sin.

Trì Đức Triết hút thuốc, nói: "Thuyết pháp phản diện, là cậu ta có năng lực xúi giục, cái này gọi là mị lực nhân cách. Người như vậy, trời sinh chính là đứng đầu."

Chu An Bằng thở phì phì quay đầu nhìn anh ta, nói: "Anh cầm tiền tôi, còn muốn bênh vực nó?"

Trì Đức Triết nhún nhún vai, nói: "Tôi lại không biết Chu An Trình, làm gì bênh vực cậu ta? Tôi chỉ là luận sự, cảm khái mà thôi, cùng cầm tiền hay không cầm tiền của anh không liên quan. Anh không thích nghe, tôi liền oán thầm là được rồi."

Chu An Bằng chống eo, giống như ấm trà, đang muốn nổi giận, ngược lại nói: "Được rồi, tôi chẳng muốn so đo với anh. Ai, nếu các anh đã muốn xác định là nó, muốn như thế nào mới có thể khiến cho nó biến mất? Tuy cách một bờ biển, dù sao cũng là MA, thành thị phồn hoa nhất đại lục, tin tức nó còn sống sớm muộn phải truyền ra, tôi thật vất vả mới khiến cho cha tin tưởng nó khả năng vì tình khổ sở nhảy núi chết rồi. Mịa nó, tiểu tử này làm sao lại không chịu thành thành thật thật ở cái thôn nhỏ đó? Nếu như vậy, không ảnh hưởng đến tôi, tôi tạm tha mạng nhỏ của nó thì tốt rồi."

Trì Đức Triết ngậm lấy điếu thuốc cười, nói: "Nếu là anh, anh có thể cam tâm tình nguyện ở lại cái thôn sơn nhỏ kia? Cậu ta cho dù mất kí ức, tính chất bên trong cậu ta sẽ không thay đổi, nhất định sẽ tiếp tục đuổi theo tài phú cùng quyền lực."

Chu An Bằng nghe xong lời này khẩn trường rồi, thốt ra: "Vậy làm sao bây giờ? Nếu như vậy, nó hẳn là xác định vững chắc muốn đoạt quyền của tôi rồi. Con mẹ nó, ngày tốt lành còn không có trải qua đủ sẽ chấm dứt. Ai, tôi nói, anh ngược lại là suy nghĩ nhanh biện pháp cho tôi, tốt nhất đem nó răng rắc, dù sao cha tôi đều cho là nó chết rồi."

Trì Đức Triết lạnh lung nói: "Ha ha, ngại ngùng, chúng tôi là sở trinh thám, không phải chỗ giết người, anh phải tuyển nghiệp vụ khác, mời ra cửa quẹo phải, không tiễn, đi thong thả."

Chu An Bằng tức giận nhìn anh ta, cơ hồ chửi ầm lên: "Anh thu tôi nhiều tiền như vậy, một chút năng lực ấy đánh rắm..."

Trì Đức Triết hừ một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng.

Chu An Bằng nắm ảnh chụp trên bàn, nói: "Tự mình tìm người. Hừ, có tiền còn sợ không có người làm sao? Trọng thưởng phía dưới tất có dũng phu."

Trì Đức Triết lành lạnh nói: "Tôi khuyên anh ít phí chút khí lực đi. MA là thành thị trọng điểm của đại lục, trị an rất nghiêm khắc, chỉ sợ anh không thành, cuối cùng còn không thể thu được gì."

Chu An Bằng hừ một tiếng liền bước đi, lưu lại Trì Đức Triết hoàn toàn yên tĩnh hút thuốc, nửa ngày, tự mình đánh trống lảng nở nụ cười, nói: "Mình lúc đâu như thế nào lại vừa ý người cặn bã như vậy? May mắn không có hãm quá sâu."

※※※

Một ngày này, Đại Tráng lại là sáng sớm liền đi, chỉ là, anh tối hôm qua liền nói cho Tiểu Mãn sẽ sớm về nhà, bởi vì hôm nay không cần xuống nông thôn, chỉ đi dạo siêu thị trong thành, dẫn mấy nhân viên nghiệp vụ mới tới quen thuộc hoàn cảnh, xem như huấn luyện nhân vật mới.

Tiểu Mãn bụng lại lớn một chút, cậu cố hết sức đỡ bụng lớn chậm rãi rời giường, ngồi trong chốc lát, mới đi phòng bếp lấy bữa sáng Đại Tráng đã chuẩn bị trong nồi cơm điện ăn hết, sau đó ngồi trên ghế salon xem tivi, lòng tràn đầy buồn chán.

Chẳng qua, chỉ cần kiên trì ba tháng thì tốt rồi, Tiểu Mãn vuốt bụng mình, ưu sầu thoáng qua nhăn mày, mắt thấy sắp đến tháng sinh càng ngày càng gần, Tiểu Mãn không thể không lo lắng, lại không thể làm siêu vi B nhìn xem tình huống đứa nhỏ phát dục, Tiểu Mãn có đôi khi buổi tối thậm chí mơ thấy ác mộng, chỉ sợ đứa nhỏ trong bụng có chỗ nào kì quái.

Đang nghĩ ngợi lung tung, Tiểu Mãn chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận thét lên lẫn tiếng ồn ào:

"Cực kì khủng khiếp, cháy rồi."

"Chạy mau."

"Cứu mạng. Gọi cảnh sát cứu hỏa."

Tiểu Mãn lắp bắp kinh hãi, cậu cố hết sức đỡ bụng đứng lên, đẩy ra một góc bức màn, thăm dò nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngay tại tầng trệt chỗ Tiểu Mãn đối diện tầng hai, trong cửa sổ một gia đình bay ra khói đen, còn có thể nghe rõ thanh âm "Đùng" lửa cháy mạnh, bề ngoài giống như lửa không nhỏ.

Tiểu Mãn rụt đầu về, khẩn trương tính toán: Hỏa này cũng không biết có cháy qua hay không? Có lẽ trong chốc lát tự mình liền tắt, mình như thế này hấp tấp chạy đi, còn không thể khiến người khác vây xem cho rằng quái vật sao? Nếu mùa đông xử lý tốt, mang mũ mặc áo khoác che, hoặc là giả mạo nữ nhân một chút có thể đi qua, mà trời rất nóng mặc vải mỏng, bảo mình phình cái bụng kinh thế hãi tục này chạy ra ngoài?

Cuối cùng, Tiểu Mãn quyết định không đi ra ngoài tránh nạn, mà bấm điện thoại Đại Tráng, khẩn trương nói cho anh biết: "Đại Tráng, anh mau trở lại, lầu chúng ta cháy rồi, em...đợi anh trở về."

Đại Tráng lúc ấy đang ở quầy hàng giới thiệu cho mấy nhân viên nghiệp vụ mình mang đến, nói xong khách khí thân thiện nói lời khách sáo, nhận điện thoại Tiểu Mãn, anh lập tức nói: "Tôi có việc gấp đi trước." Cũng không đợi người trả lời, liền xoay người điên cuồng chạy ra cửa hàng, thất mấy người sững sờ, nói: "Đây là làm sao? Là trong nhà cháy, hay là vợ sắp xinh con?"

Đại Tráng thậm chí không kịp đến bãi đỗ xe lái xe mình, một đường vượt rào chạy xuyên qua mấy con đường, chạy đến đường chính, ngăn lại một chiếc xe taxi, đem hành khách ngồi bên trong đuổi ra, kín đáo đưa cho hắn 100 đồng, nói: "Xin lỗi, trong nhà tôi cháy, để cho tôi ngồi xe này trước."

Chính vào lúc này, Tiểu Mãn nghe bên ngoài truyền vào tiếng đập cửa rất nặng, có người ở bên ngoài tức giận hô: "Người ở bên trong mở cửa ra. Chúng tôi là đội phòng cháy. Tới cứu người. Hỏa hoạn khẩn cấp, nếu không ra liền nguy hiểm."

Tiểu Mãn hỏi Đại Tráng đầu dây bên kia: "Mở cửa hay không?"

Đại Tráng trực giác có chút không ổn, nói: "Không. Em ở lại đó, anh rất nhanh thì đến. Đừng tắt máy, để cho anh luôn biết em không có việc gì."

Tiểu Mãn "ừm" một tiếng, đối với người ở bên ngoài kêu bỏ mặc, cho là họ không nghe thấy đáp lại có lẽ lập tức đổi sang gõ cửa nhà khác.

Không nghĩ tới, người ở bên ngoài không chỉ không có chạy, ngược lại vang lên "loảng xoảng loảng xoảng" thanh âm phá cửa.

Người ngoài cửa muốn phá cửa vào.

Tiểu Mãn con mắt tức thì trợn to, cảm giác tựa hồ có chút không đúng.

Đội phòng cháy là chỗ nào có tình hình nguy hiểm liền chạy đến chỗ đó, làm gì cứ phải cùng một phòng dường như không có người mà khăng khăng? Trừ phi...

Trừ phi, bọn họ không phải đội phòng cháy gì, mục tiêu của bọn họ, chính là mình.

Tiểu Mãn lòng bàn tay nắm chặt, có chút khẩn trương.

Nếu là bản thân bình thường, đương nhiên không cần sợ, nghĩ biện pháp phá vòng vây là được, mà bây giờ, Tiểu Mãn cúi đầu nhìn bụng mình, khóe môi cứng lại cười khổ, đối với điện thoại Đại Tráng bên kia nói: "Em không thể gọi điện thoại cho anh rồi, em trước phải tìm một chỗ trốn."

Đại Tráng lòng nóng như lửa đốt nói: "Sư phó, anh ngược lại là lái xe nhanh lên."

Tài xế xe taxi bất đắc dĩ nói: "Kẹt xe tôi không có biện pháp nào? Tôi lái xe, không phải lái máy bay, tôi cũng không thể bay qua."

Đại Tráng lòng nóng như lửa đốt mà nhìn hàng xe dài phía trước, xem chừng lộ trình về nhà cũng cỡ 2 3 cây số. Đợi không được, anh vứt bỏ 100 đồng, quyết đoán mở cửa xe, như gió mà chạy đi.

Continue Reading

You'll Also Like

357K 31.2K 89
Sequel to my MHA fanfiction: •.°NORMAL°.• (So go read that one first)
2M 57.2K 95
On the twelfth hour of October 1st, 1989, 43 women gave birth. It was unusual as none of them had been pregnant since the first day they started. Sir...
54.7K 2.2K 63
they were suppose to be like the opposite of poles; always maintaining their distance like a predator and prey, but they were really just sliver and...
90.8K 6.2K 171
Jing He, crown prince of the nine heavens, has to descend into the mortal realm to weather a human life full of vicissitudes. Each event carefully cr...