Chương 23

499 33 2
                                    


Điền Tiểu Mãn quan tâm nhất đương nhiên chính là vấn đề của mẹ Điền Đại Tráng , hỏi: "Búa, em gặp qua mẹ Đại Tráng sao?"

Búa gãi tóc, chớp đôi mắt đậu xanh, nói: "Anh nói là thím Dương? Đương nhiên gặp qua, con người thím rất tốt, cũng rất ôn hòa. Không giống những lão nương khác trong thôn chúng ta, động một chút lại gào to mắng chửi người."

Điền Tiểu Mãn nghĩ thầm:Ngược lại cùng với tưởng tượng giống nhau. Mẹ Đại Tráng , chỉ là nhìn ảnh chụp có thể nhìn ra là một tiểu thư khuê các trầm tĩnh phong độ, lại kết hợp với giáo dưỡng ngày thường của Đại Tráng, càng là cùng với người nơi đây hoàn toàn không giống.

Điền Tiểu Mãn lại hỏi: "Nghe nói mẹ của anh ấy còn rất có học vấn?"

Búa lắc đầu: "Em không biết. Chẳng qua, hẳn là, nghe nói, trước kia trường ở quê thiếu giáo viên, thím Dương còn bị mời đi làm giáo viên nữa, dạy ngữ văn và âm nhạc."

Điền Tiểu Mãn ngạc nhiên nhướng lông mày: "Âm nhạc?"

Búa gật gật đầu, nói: "Hình như còn biết đàn nhạc khí gì đấy nữa. Chẳng qua, biết nhạc khí gì em không biết, em là nghe người khác nói, nhưng, thím Dương sức khỏe không tốt, về sau thì không đi nữa."

Thấy Điền Tiểu Mãn biểu tình dường như không tin, Búa vội vàng bỏ thêm một câu: "Thật sự. Anh Đại Tráng cũng biết nữa, ảnh biết thổi địch và kèn ác-mô-mi-ca, thổi rất hay. Đều là mẹ anh ấy dạy."

Đại Tráng hóa ra còn có thể thổi địch và kèn ác-mô-ni-ca, nhìn không ra thằng này còn đa tài đa nghệ, sao không bày một chút nét đẹp nội tâm của anh cho tôi? Điền Tiểu Mãn trong lòng đang nghĩ đến vui vẻ, đồng thời đối với lai lịch mẹ Đại Tráng càng thêm tò mò, lại hỏi: "Mẹ Đại Tráng cô ấy nhất định lớn lên rất đẹp, chẳng qua, Đại Tráng lớn lên không phải quá giống mẹ anh ấy."

Vốn dĩ Điền Tiểu Mãn thiếu chút nữa nói ra "Đại Tráng lớn lên không giống cha anh ấy", nghĩ đến ngày đó Đại Tráng nghe thấy sau đó mặt đen một bộ dạng không vui, Tiểu Mãn kịp thời đem câu kia nuốt trở vào.

Dù Điền Đại Tráng không ở, cậu cũng bảo toàn tiềm thức của Đại Tráng, hơn nữa, không muốn làm cho anh tức giận.

Búa nghĩ nghĩ, nói: "Đẹp? Em không cảm thấy. Thím quá gầy, trên mặt xương cốt lồi ra, mắt lại lõm xuống dưới như vậy, nhìn quái dị dọa người.

Điền Tiểu Mãn tưởng tượng mẹ Đại Tráng nằm lâu ở trên giường bệnh đem một thân tao nhã đều làm hỏng, không khỏi lòng có chút ưu tư, nhất thời tâm tư xa xôi, nói không ra lời.

Búa một mình chơi ngứa ngáy khó chịu, đem cái quạt lông vũ của mẹ Điền Đại Tráng khi còn sống đã dùng qua quạt quạt, giả vờ giả vịt đong đưa hai cái, nói: "Ta là Chu Cát Lượng. Quạt lông vũ đong đưa, mười vạn mũi tên cầm ra."

Điền Tiểu Mãn lúc này mới tỉnh hồn lại, bĩu môi, nói nói: "Liền nhóc, còn muốn làm quân sư? Làm A Đẩu còn không kém bao nhiêu."

*A Đẩu: con của Lưu Bị, thời Tam Quốc bên Trung Quốc, ví với kẻ bất tài vô dụng.

Búa giận đến cắn răng, nếu không phải anh Tiểu Mãn, nó đã sớm tức giận đến chống nạnh mắng to nói bậy rồi. Đứa nhỏ trong nông thôn có thẹn thùng, nhưng tính cách phần lớn là không tốt, nhất là Búa trước sau như một không có người dạy bảo, lời nói thô thục như "X mẹ mày" các loại đều là nói đến thuận miệng, chỉ là trên người anh Tiểu Mãn có một luồng khí thế, nó dù thế nào cũng không dám ở trước mặt anh Tiểu Mãn làm càn nói lung tung, chỉ có thể vểnh miệng sinh hờn dỗi.

NHẶT TỔNG TÀI SINH BÁNH BAOWhere stories live. Discover now