[BHTT] Ta Vốn Phúc Hậu (Phần...

By cinniekwonjung

105K 12K 705

Tên tác phẩm : Ta Vốn Phúc Hậu Tác giả : Tuyệt Ca Thể loại : Hoan hỉ oan gia, tu tiên, điền văn Editor : Lạc... More

Văn Án
Chương 1 Bao Cốc Đói Bụng
Chương 2: Màn Thầu Đến Miệng Còn Bay Mất Rồi
Chương 3 Cóc Lớn
Chương 4 Làm Thần Tiên
Chương 5 Ngũ Linh Căn
Chương 6 Tiên Môn Nghèo
Chương 7 Nửa Đường Bị Tập Kích
Chương 9 Chu Minh Quả
Chương 10 Đắp Nhà Xí
Chương 11 Thật Chịu Khó
Chương 12 Đầm Sâu Có Rắn
Chương 13 Làm Sao Kham
Chương 14 Săn Thú
Chương 15 Ngủ Đêm Trong Rừng
Chương 16 Khâu Da Cụ
Chương 17 Gặp Quỷ Trong Rừng Trúc
Chương 18 Quỷ Đại Gia
Chương 19 Bao Cốc Gặp Ngọc Mật
Chương 20 Gặp Quyền Chưởng Môn
Chương 21 Chính Thức Nhập Môn
Chương 22 Chữa Thương
Chương 23 Tiến Giai
Chương 24 Thần Trộm
Chương 25 Thương Tâm
Chương 26 Tìm Linh Hầu
Chương 27 Lừa Gạt
Chương 28 Lần Đầu Vào Vân Thành
Chương 29 Bán Rượu
Chương 30 Tên Lừa Gạt
Chương 31 Đấu Giá Hội
Chương 32 Gặp Tai Kiếp
Chương 33 Cướp Giết
Chương 34 Đi Xa
Chương 35 Trốn Vào Hang Sói
Chương 36 Quái Da
Chương 37 Túi Siêu Đại Trữ Vật
Chương 38 Ăn Mày Điên
Chương 39 Bán Tin Tức
Chương 40 Chạm Mặt
Chương 41 Liều Mạng
Chương 42 Cứu Binh Đến
Chương 43 Đa Bảo
Chương 44 Nắm Tay
Chương 45 Đổi Linh Thạch
Chương 46 Lưu Manh Thổ Phỉ
Chương 47 Khốn Cảnh
Chương 48 Tìm Người Không Quen
Chương 49 Thỉnh Nam Sơn Nhất Kiếm
Chương 50 Thủ Chu Đãi Thố
Chương 51 Đừng Liên Lụy Ta
Chương 52 Hắc Y Nhân
Chương 53 Rời Đi
Chương 54 Giao Dịch
Chương 55 Bán Rượu
Chương 56 Kết Minh
Chương 57 Nam Sơn Nhất Kiếm Giải Vây
Chương 58 Lừa Được Một Tên Hộ Vệ
Chương 59 Mở Quán Rượu
Chương 60 Cấm Khí Pháp Bảo
Chương 61 Học Phi Kiếm
Chương 62 Tử Vân Thù Dạy Kiếm Kỹ
Chương 63 Mài Kiếm
Chương 64 Cửu Giai Thánh Liên
Chương 65 Vào Mỏ Linh Thạch
Chương 66 Đen Hơn Hắc Thợ Mỏ
Chương 67 Tắm Bị Chết Chìm
Chương 68 Trở Về Huyền Thiên Môn
Chương 69 Tặng Đại Lễ
Chương 70 Muốn Thu Yêu Tu Nhập Môn
Chương 71 Yêu Bộc Chi Tranh
Chương 72 Thiên Hồ Ấu Thú
Chương 73 Biệt Khuất
Chương 74 Phản Kích
Chương 75 Sư Phụ Huấn Giới
Chương 76 Vào Thái Cổ Di Tích
Chương 77 Hung Danh Nhiếp Người
Chương 78 Giết Gà Dọa Khỉ
Chương 79
Chương 80 Ám Sát
Chương 81 Đối Thoại Cùng Nam Y
Chương 82 Liều Mạng Giết
Chương 83 Có Quan Tâm Hay Không
Chương 84 Sát Thủ Không Giống Sát Thủ
Chương 85 Tìm Sư Tỷ
Chương 86 Chí Bảo
Chương 87 Thám Động Tầm Bảo
Chương 88 Ngự Thú Cốc
Chương 89 Địa Hấp Huyết
Chương 90 Đại Hung Tán Địa
Chương 91 Nam Y Chết
Chương 92 Đào Hầm
Chương 93 Đào Được Quỷ
Chương 94 Hố Rồi A
Chương 95 Ngọc Tu La Giúp Đỡ
Chương 96 Bị Vây Trước Tháp
Chương 97 Tỏa Yêu Tháp
Chương 98 Khai Quan
Chương 99 Lừa Gạt
Chương 100 Thái Cổ Di Tích Tiêu Thất
Chương 101 Từ Từ Nói
Chương 102 Vấn Trách
Chương 103 Ủy Khuất Của Tiểu Sư Thúc
Chương 104 Phương Thuốc Niết Bàn Đan
Chương 105 Thăng Chức
Chương 106 Bày Rượu
Chương 107 Truy Hồn Các Chủ Xuất Thủ
Chương 108 Gặp Mặt Truy Hồn Các Chủ
Chương 109 Hiểu Rõ
Chương 110 Bạo Phong Vũ
Chương 111 Đại Chiến Thảm Liệt
Chương 112 Sư Môn Chi Thương
Chương 113 Linh Vân Cố Phong
Chương 114 Đào Linh Vân Cố Phong
Chương 115 Kết Toán
Chương 116 Tảo Khóa
Chương 117 Chọn Trú Địa Sơn Môn
Chương 118 Nhất Đóa Kỳ Hoa
Chương 119 Làm Nát Tâm Sư Phụ
Chương 120 Yêu Thánh Đại Bổ
Chương 121 Chọn Nền
Chương 122 Xuất Phát
Chương 123 Không Thích
Chương 124 Nộ Yêu Tập
Chương 125 Giận Dữ Vì Hồng Nhan
Chương 126 Liên Hổ Đai Hách
Chương 127 Vạn Ma Quật
Chương 128
Chương 129 Kết Huyết Thệ Khế Ước
Chương 130 Lại Cự Tuyệt
Chương 131 Sau Cơn Say
Chương 132 Diệt Giao Long
Chương 133 Ngốc
Chương 134 Xin Lỗi
Chương 135 Xây Dựng Viện Tử
Chương 136 Ngu Xuẩn Phát Khóc
Chương 137 Yêu Thú Tập Kích Thôn
Chương 138 Không Phục
Chương 139 Tiểu Lộ Phong Mang
Chương 140 Bạch Giao Long Yêu Thú
Chương 141 Quyết Chiến Lưỡng Giới Sơn
Chương 142 Yêu Thánh Trở Về
Chương 143 Khảo Nghiệm Bái 'Sư'
Chương 144 Thời Gian Như Nước Chảy
Chương 145 Thân Phận Bất Minh
Chương 146 Khiêu Chiến
Chương 147 Bị Trọng Thương
Chương 148 Gặp Lại Gần Như Không Nhận Thức
Chương 149 Viện Tử Của Bao Cốc
Chương 150 Người Đi Bỏ Ta
Chương 151 Linh Nhi
Chương 152 Tầm Bảo
Chương 153 Chân Không Ra Cửa
Chương 154 Xuất Hiện Dọa Người
Chương 155 Thấy Đẹp
Chương 156 Cùng Đường Bí Lối
Chương 157 Di Thư
Chương 158 Huyền Thiên Kiếm
Chương 159 Dùng Thân Làm Lô Dung Kiếm
Chương 160 Phải Tắm Rửa
Chương 161 Tắm Rửa
Chương 162 Tỉnh Lại
Chương 163 Đâm
Chương 165 Đi Con Đường Nào
Chương 165 Ôi
Chương 166 Huynh Đệ Chu Gia
Chương 167 Ba Cái Đuôi Nhỏ
Chương 168 Ta Đang Ngộ Đạo
Chương 169 So Mặt
Chương 170 So Thua Rồi
Chương 171 Gặp Truy Hồn Các Chủ
Chương 172 Năm Viên Tuyết Nhan Đan
Chương 173 Đào Gốc Nhà
Chương 174 Ngủ Đến Quên Tỉnh
Chương 175 Túy Quỷ
Chương 176 Hắc Ám Thức Hải
Chương 177 Rất An Tĩnh, Rất Tốt
Chương 178 Tình Kiếp
Chương 179 Giúp Ngươi Cười Nàng Xấu
Chương 180 Học Xấu Rồi
Chương 181 Sư Phụ
Chương 182 Kiêu Ngạo Chí Cực
Chương 183 Phong Thái Kinh Diễm
Chương 184 Tâm Sự Của Ngọc Mật
Chương 185 Dự Hội Gặp Ngăn Trở
Chương 186 Chiến
Chương 187 Có Đánh Hay Không
Chương 188 Khảm Đao Lệnh
Chương 189 Hoa Tầm Nguyệt
Chương 190 Chính Là Tùy Hứng Như Thế
Chương 191 Không Đề
Chương 192 Đoạt Hoa Khôi
Chương 193 Hào
Chương 194 Phượng Khuynh Thành
Chương 195 Gây Sự
Chương 196 Định Địa Vị Công Thụ
Chương 197 Chuyện Cũ Trước Kia
Chương 198 Phượng Hoàng Lâm Nạn
Chương 199 Tổ Tông Sống

Chương 8 Vào Tiên Môn

625 79 8
By cinniekwonjung


Ngọc Mật nhìn thấy Bao Cốc vẫn ôm tay nải rách nát. Vừa rồi gặp phải truy sát Bao Cốc nằm trên phi kiếm cái mông chổng cao như vậy là vì quyết phải ôm lấy tay nải dưới thân, nàng hỏi:

"Túi trữ vật ta đưa cho ngươi thế nào lại không dùng?"

Bao Cốc đáp: "Ta dùng a!"

Ngọc Mật nhướng mày, hỏi:

"Dùng? Vậy sao ngươi không đem tay nải đó thu vào túi trữ vật?"

Bao Cốc lấy cái túi lớn bằng bàn tay trong lòng ra, lại nhấc tay nải của bản thân lên, bày cùng một chỗ so sánh kích thước, nàng hỏi Ngọc Mật:

"Nhỏ như vậy thế nào chứa được tay nải lớn thế này?"

Ngọc Mật bị Bao Cốc làm nghẹn lời:

"Ngươi biết cái gì gọi túi trữ vật sao? Ngu ngốc! Ngươi đem túi trữ vật cầm trên tay, dùng thần thức của ngươi.... Phải phải phải, ngươi vẫn còn là phàm nhân, không trông cậy vào thần thức của ngươi có thể dùng được cái gì, đừng xem túi trữ vật này bên ngoài nhỏ bé, thật ra bên trong rất lớn, ngươi thử xem sẽ biết."

Bao Cốc nửa ngờ nửa tin mở ra túi trữ vật, ánh mắt hướng bên trong túi nhìn thử, kết quả cái gì cũng không thấy. Nàng hoang mang nhìn Ngọc Mật vẻ mặt bất thiện, chuẩn bị nắm quyền hướng Ngọc Mật chứng minh một cái túi nhỏ như vậy chứa không được một tay nải lớn! Nàng ôm lấy tay nải của bản thân nhét vào túi trữ vật, kết quả hiển nhiên là thế nào cũng nhét không vào. Nàng kêu lên:

"Ngươi xem, túi trữ vật nhỏ như vậy căn bản chứa không được tay nải lớn này!"

Ngọc Mật thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Sắc mặt hết xanh lại trắng, trắng lại xanh. Thực sự là không có mắt nhìn! Tu sĩ Luyện Khí Kỳ bình thường dùng túi trữ vật rất nhỏ, dài rộng một trượng. Túi trữ vật này của nàng là dùng cho cao thủ Kim Đan kỳ. Nàng mới vừa vào Trúc Cơ Kỳ gặp phải cao thủ Kim Đan kỳ liền ác chiến một phen, hai người liều mạng đến một chết một trọng thương, kẻ trọng thương kia đe dọa muốn cướp cư xá của nàng. Nàng liều mạng cửu tử nhất sinh mới đem giết chết cao thủ Kim Đan kỳ chiếm được túi trữ vật của hắn. Tuy nói các thứ trong túi trữ vật của cao thủ Kim Đan kỳ tán tu kia đều bị nàng dùng tu luyện tiến giai, nhưng túi trữ vật này so với túi của tu sĩ Luyện Khí Kỳ đúng là tốt hơn gấp trăm lần. Nàng nhìn Bao Cốc một nghèo hai trắng, túi trữ vật lại là thứ không thể thiếu, khó có được rộng rãi mà đưa cho Bao Cốc túi trữ vật thượng đẳng này, kết quả gặp phải một kẻ mắt mù ngu ngốc không biết xem hàng. Ngọc Mật ngăn chặn lửa giận trong lòng nhẫn nại:

"Ngươi nắm túi trữ vật, dùng tâm cảm ứng túi trữ vật trong tay, hãy nghĩ mình muốn cất tay nải vào trong đó đi!" Nói xong liền xoay đầu đi không muốn để ý tới Bao Cốc, kết quả nghe được "di" một tiếng, liền không thấy tay nải Bao Cốc vốn vẫn ôm trong ngực nữa, Bao Cốc vẻ mặt kinh ngạc nhìn túi trữ vật trong tay, rồi lại mừng rỡ nhìn nàng.

Bao Cốc vui mừng nhảy dựng lên, dang hai tay ôm lấy Ngọc Mật, bị Ngọc Mật đưa tay đè lại.

Bao Cốc vẫn duy trì động tác dang hai tay về phía Ngọc Mật, hài lòng cười nói:

"Đa tạ Ngọc Mật sư tỷ! Hắc hắc, ta cũng là người có tiên bản!"

Ngọc Mật: "......."

Nàng còn đang Trúc Cơ Kỳ, chờ nàng tiến nhập Kim Đan kỳ nàng có thể thu nhận đồ đệ rồi. Lúc mới vừa nhìn thấy Bao Cốc, cho rằng Bao Cốc là thiên tài linh căn đầy đủ, còn muốn mang Bao Cốc về sư môn chờ bản thân tiến nhập Kim Đan kỳ sau đó thu làm đồ đệ. Đến lúc biết Bao Cốc là Ngũ Tạp Căn liền bỏ ý niệm đó, chuẩn bị đem Bao Cốc ném cho sư phụ làm đệ tử trên danh nghĩa, mất mặt sư phụ cũng tốt hơn so với mất mặt mình! Hiện tại, nàng thay đổi chủ ý rồi! Nàng nghĩ thầm trong lòng : 'Bao Cốc a,ngươi vẫn là để chế độ treo thì được rồi. Ta sợ đem ngươi ném tới danh nghĩa của sư phụ, vạn nhất sư phụ đột phá sinh tử quan đi ra biết ta giúp hắn thu một đồ đệ như ngươi, hắn sẽ chém chết ta.'

Huyền Thiên Môn linh mạch khô kiệt, tài nguyên tu tiên thiếu thốn, cho nên yêu cầu khi thu người rất nghiêm ngặt, thà thiếu chứ không chọn bừa. Đừng nói Ngũ Linh Căn, cho dù là Tam Linh Căn, nếu như không phải cực phẩm Tam Linh Căn cũng sẽ không thu.

Cực phẩm Tam Linh Căn tương đương với Song Linh Căn, loại tư chất này bất kỳ môn phái nào cũng sẽ thu. Linh căn chất lượng cao dĩ nhiên có thể đi vào môn phái phong phú tài nguyên, đương nhiên sẽ không lựa chọn Huyền Thiên Môn. Đó cũng chính là nguyên nhân Huyền Thiên Môn trong ngày chiêu đồ lại không thu được đồ đệ. Nàng có thể đi vào Huyền Thiên Môn cũng là cơ duyên bị sư phụ nàng lừa gạt bắt cóc.

Đại hội chiêu đồ năm năm trước cũng tấp nập như năm nay, chỉ có Huyền Thiên Môn vẫn như cũ không có một ai.

Năm năm trước nàng chỉ có mười ba tuổi, thỉnh thoảng nghe lão nhân trong thôn nói trên Vân Lĩnh có một tòa tiên thành, vào đến nơi đây có thể tiến nhập tiên môn tu luyện thành tiên. Nàng hỏi thăm lão nhân đường đi, mang theo lương khô cùng cung săn của cha nàng một mình ra ngoài, cho dù nàng có kinh nghiệm săn bắn nhưng cũng suýt chết trên đường, may mà gặp được Dược Sư hái thuốc mang nàng vào Vân Thành. Lúc nàng đến Vân Thành, thương tích đầy người, trên người tràn đầy vết máu, bẩn hơn cả tên ăn mày. Nàng xếp hàng một ngày một đêm mới xếp đến thí đài của Thái Âm Môn, đệ tử Thái Âm Môn thấy nàng một thân bẩn thỉu nên vẻ mặt ghét bỏ. Nàng đã mười ba tuổi mà còn chưa bắt đầu tu luyện, đã vượt hạn chế mười hai tuổi bắt đầu tu luyện, nên họ không cần nàng, đáp lại nàng là một cái chỉ ra đường "sáng" — nga, nhìn thấy Huyền Thiên Môn ở bên cạnh không, đi thử đi!

Nàng vừa đói vừa mệt, bị đệ tử Thái Âm Môn một cước đá xuống đài cao, theo bậc thang một đường lăn xuống, lăn đến u đầu chảy máu.

Nàng nhịn đau đứng lên, gần như tay chân cùng sử dụng mà bò lên trên đài của Huyền Thiên Môn.

Lúc đó chiêu đài của Huyền Thiên Môn ngồi một nam tử mặc y bào bạch sắc cùng một thiếu niên khoảng mười tuổi. Niên thiếu kia vẻ mặt tức giận nói :

"Môn phái khác không cần nên đến Huyền Thiên Môn của chúng ta? Nói cho ngươi biết, chúng ta Huyền Thiên Môn thu đồ đệ yêu cầu cao hơn các môn phái khác."

Nam tử mặc y phục bạch sắc nói :

"Nếu đã đến, để nàng thử xem! Vượt tuổi một chút mà thôi, ta lúc đó chẳng phải mười lăm tuổi mới bắt đầu tu luyện sao?" Lại nói với nàng : "Leo lên trên đài trắc linh căn thử xem, chỉ cần ngươi là Song Linh Căn, ta liền thu nhận ngươi."

Nàng bò lên trắc thí đài, sau đó chợt nghe đến thiếu nên kia hô to :

"Sư thúc sư thúc, là Thiên Linh Căn, là Thiên Linh Căn! Là Thiên Linh Căn thuộc tính hỏa!"

Nam tử mặc y phục bạch sắc đứng dậy, hướng trắc thí đài nhìn qua, sau đó kéo cánh tay nàng kích động gọi: "Đồ đệ!" Không nói hai lời, liền đè đầu nàng đem nàng áp trên mặt đất để nàng khấu đầu ba cái, sau đó xoay người hướng nói với đám người của các môn phái khác:

"Chư vị, đây là đệ tử mới thu của Huyền Thiên Môn ta, nàng đã hướng ta dập đầu bái sư, ta thu nàng làm thân truyền đệ tử. Đa tạ đa tạ!"

Có rất nhiều người vây đến khuyên nàng đổi môn phái, nói nàng còn chưa đăng ký nhập sổ Huyền Thiên Môn, còn có thể thay đổi sư môn.

Sư phụ nàng tại chỗ lớn tiếng, ha hả cười nói với những người khuyên nàng đổi môn phái:

"Ta thấy các hạ anh tuấn phi phàm, muốn cùng các hạ ở đây luận bàn!" Thật lâu sau đó, nàng mới hiểu được sư phụ nàng ngay lúc đó thâm ý là: Dám tranh đồ đệ của ta, lão tử hiện tại đồng quy vu tận với ngươi!

Nàng cứ như vậy mơ mơ hồ hồ vào Huyền Thiên Môn.

Sư phụ nàng thu nàng vào sư môn ngày thứ hai liền ném cho nàng vài bản ghi chép ngọc giản bí kíp của bổn môn, một Hỏa Tiên váy thủy hỏa bất xâm, một phi kiếm, một bảo kiếm thuộc tính hỏa cùng một túi trữ vật tồi tàn rách nát, lưu lại một câu:

"Sư phụ dẫn vào sư môn, tu hành dựa vào cá nhân. Đồ đệ a, cường giả đều tự đi đường của mình." Liền bế sinh tử quan. Năm năm rồi, một chút tin tức cũng không có, sống hay chết cũng không biết.

Bao Cốc tuy rằng thấy không rõ dung mạo bị quang ảnh che khuất của Ngọc Mật nhưng có thể cảm giác được Ngọc Mật lúc này tâm tình tựa hồ không phải tốt, không dám trêu chọc, nàng ngồi trên phi kiếm hăng hái bừng bừng nghiên cứu túi trữ vật của bản thân. Trải qua nhiều lần đem tay nải nhét vào lại lấy ra, nàng đã có thể tùy ý điều khiển theo tâm ý. Nàng còn phát hiện nếu như bản thân nhắm mắt lại suy nghĩ đến thứ gì đó trong túi này, cư nhiên có thể "nhìn" đến tình huống tay nải của nàng trong túi trữ vật. Túi trữ vật này rất lớn, so với kho lúa từ trước cửa đến hậu viện nhà nàng còn muốn lớn hơn. Gia sản của nàng đều có thể bỏ vào túi trữ vật tùy thân mang theo, quả thực quá thần kỳ quá thuận tiện rồi.

Bao Cốc cảm thấy phi kiếm đang đi xuống, nàng cúi đầu nhìn lại, nhưng bởi vì sắc trời quá tối, cái gì cũng không nhìn thấy.

Lại một lát sau, nàng cảm thấy phi kiếm dưới mông bỗng nhiên biến mất, mà bản thân đang ngồi dưới đất. Bốn phía một mảnh cây cỏ tươi mát, còn có tiếng nước róc rách, nương ánh trăng lại nhìn thấy trước mặt còn có một căn nhà.

Ngọc Mật nói:

"Đến rồi, đêm nay ngươi ở chỗ này nghỉ tạm! Ngươi là đệ tử Linh Vân Phong ta, theo lệ sẽ đưa ngươi lệnh bài, để ngươi đi lại trên Linh Vân Phong. Nhớ kỹ, lệnh bài không thể rời người càng không thể mất, bằng không khó giữ được cái mạng nhỏ này. Hộ Sơn bà bà chỉ nhận lệnh bài không nhận người, không có lệnh bài, Hộ Sơn bà bà liền giết ngươi. Ngọn núi này đều là địa giới Linh Vân Phong, ngoại trừ chỗ có chủ, ngươi có thể tùy ý chọn nơi ở."

Bao Cốc hỏi:

"Hộ Sơn bà bà là ai? Làm sao biết chỗ nào có chủ?"

Ngọc Mật nói:

"Chờ sau này ngươi nhìn thấy Hộ Sơn bà bà sẽ biết. Chỗ có chủ sẽ có pháp trận, sẽ được dựng kết giới, hoặc có người lưu lại dấu hiệu, rất dễ nhận biết, ngươi nhìn thấy sẽ biết thôi. Trên núi có trái cây, trong khe nước có suối trong, đói bụng khát nước thì tự hái trái cây uống nước suối, muốn ăn thịt thì tự nghĩ cách đi săn bắt. Gặp phải yêu thú trên người có đeo lệnh bài của đệ tử Huyền Thiên Môn không thể giết, đó là Hộ Sơn thú của Huyền Thiên Môn. Dĩ nhiên, với tu vi hiện tại của ngươi, nếu như chọc đến Hộ Sơn thú, cẩn thận bị nó ăn thịt." Nàng nói xong, lại cho Bao Cốc hai cuộn ngọc giản, cung tên kim ngọc cùng một ống tiễn:

"Ngọc giản ghi phương pháp sử dụng túi trữ vật, ngươi đem ngọc giản đặt trên trán mình dùng tâm mà đọc. Cung tiễn là cho ngươi dùng săn thú! Chăm chỉ luyện tập công pháp trong ngọc giản, chờ ngươi đột phá Luyện Khí Kỳ thì có tư cách bái sư rồi, hiện tại ngươi chỉ có thể là đệ tử trên danh nghĩa, còn chưa có tư cách bái sư." Nàng một hơi nói xong, liền điều khiển phi kiếm bay đi không hề quay đầu lại.

"Ấy... Sư tỷ.. Sư tỷ...."

Mặc cho Bao Cốc gọi thế nào, Ngọc Mật cũng không quay đầu lại, chỉ ở không trung truyền xuống một câu :

"Nhớ kỹ, không thể tùy tiện đến sơn phong khác, nếu đi, phải bẩm báo với sơn phong đó trước, được người cho phép mới có thể đi vào. Nếu ngang nhiên đến, cẩn thận bị đánh đến mẹ ngươi cũng nhìn không ra ngươi!" Theo giọng nói càng nhẹ càng xa, thân ảnh đã biến mất ở nơi sâu trong rừng núi.

Bao Cốc: "......"

Nàng một tay cầm cung, một tay cầm ống tiễn, trong lòng vẫn ôm hai khối ngọc giản thật to, ngây ngốc nửa ngày mới phản ứng. Ngọc Mễ sư tỷ đây là tiện tay ném cho nàng một vài thứ rồi để nàng ở đây tự sinh tự diệt? Nàng nhìn trái nhìn phải, phát hiện nơi này cùng núi hoang khác nhau chính là nơi này có một gian nhà gỗ nhỏ! Nàng đọc trong sách mượn từ chỗ Tôn Ngải Thanh Tôn tú tài nói thần tiên không phải đều ở quỳnh lâu ngọc điện sao? Cho dù là tiên môn không phải thần tiên, vậy cũng..... Không cần là hoang sơn dã lĩnh cùng nhà gỗ rách nát a! Nàng cúi đầu nhìn cung tiễn trong tay, trầm thấp nói:

"Ăn thịt phải tự đi săn, đói bụng ăn quả rừng trên núi, khát uống nước suối, mẹ ơi, đây đâu phải là tu tiên, đây là làm dã nhân a!" Nửa đêm ở thâm sơn hoang dã rất nguy hiểm, Bao Cốc lập tức chạy đến trước nhà gỗ. Nàng mới vừa đưa tay đẩy cửa, cửa gỗ mục nát liền "oanh" một tiếng rồi ngã xuống, đầy trời bụi bậm khiến nàng ho khan!

Trong đầu Bao Cốc chỉ có một ý nghĩ : gian nhà này đã bao lâu không có người ở rồi?

Continue Reading

You'll Also Like

194K 15.2K 58
TIỂU THẾ THÂN BỊ BẠCH NGUYỆT QUANG BẮT ĐI RỒI. Hán Việt: Bạch nguyệt quang quải báo liễu tiểu thế thân. Tác giả: Ngôn Sanh Sanh. Tình trạng: Hoàn thà...
982K 67K 101
Tên Truyện: Sau khi giả A bại lộ, tôi mang thai con của nhân vật phản diện Tác giả: Trẫm Vạn Tuế Editor: Lục Quy Tình Trạng: Hoàn Thành Edit: Hoàn, đ...
15K 1.3K 10
tình yêu à~ đừng cố chấp nữa ,ngay từ đầu anh đã là của em rồi
2.7M 230K 127
Cá Mặn nghĩ thông suốt rồi. Tác giả: Trì Vãn 迟晚. Nguồn: khotangdammyfanfic.blogspot.com Editor: Ngáo (W@ttp@d: @nguyenguyen9473). Bản edit phi thương...