[ Nữ Biến Nam] VƯỢT MỆNH 2...

By trieukit135

113K 4.2K 339

- Truyện xuyên không, cổ xuyên kim, nữ biến nam, tình thâm, 1x1 HE - Nhân vật chính: Trịnh Quân Nam (... More

Văn Án
Chương 2: Bệnh nhân kì quái gặp phải bác sĩ kì quặc
Chương 3: Cô nương đừng đi! Xin trả lại thân thể cho ta!
Chương 4: Thích nghi
Chương 5: Thân thể của cô là của tôi...
Chương 6: Thôi miên
Chương 7: Cô gái nhỏ kì dị
Chương 8: Cô gái hung dữ lại bạo phát
Chương 9: Thay mặt ông nội tham dự lễ khởi công
Chương 10: Gặp nạn ở phòng vệ sinh
Chương 11: Lại rơi vào túng quẫn
Chương 12: Hóng chuyện của anh ta
Chương 13: Lần đầu tiên bắt tay
Chương 14: Tình huống kinh khủng ở trước phòng cấp cứu
Chương 15: Chuyện ở công trường
Chương 16: Bị bắt cóc
Chương 17: Đoạn clip hấp dẫn
Chương 18: Chuyện xui liên tiếp
Chương 19: Thân thể đấy vốn là của cô ấy
Chương 20: Món quà từ Nam Cực
Chương 21: Này là kẻ bên lề
Chương 22: Bác sĩ tâm lí cũng loạn não
Chương 23: Lại làm mất hình tượng
Chương 24: Bứt rứt
Chương 25: Tai nạn giao thông
Chương 26: Người ở bên cô ấy lúc cần
Chương 27: Tên nhiều chuyện
Chương 28: Nơi kì quái đáng sợ
Chương 29: Chuyện kinh khủng quỉ dị kiểu gì đây?
Chương 30: Là âm mưu của ai đây?
Chương 31: Bà ta muốn gì?
Chương 32: Báo hại thì vẫn là báo hại
Chương 33: Anh phải thay đổi
Chương 34: Tôi có quyền và trách nhiệm được chăm sóc hai người
Chương 35: Y là người duy nhất lúc này quan tâm cô
Chương 36: Đêm mưa to sấm lớn
Chương 37: Tôi muốn anh xác định...
Chương 38: Đi khám thai
Chương 39: Cô đừng thích anh ấy nữa.
Chương 40: Anh muốn vào nhà sao?
Chương 41: Ông ta là ai?
Chương 42: Quan hệ phức tạp
Chương 43: Kẻ địch mạnh khó lường
Chương 44: Nếu có trời mưa thì anh sẽ đến
Chương 45: Tôi muốn mua...
Chương 46: Nên trân trọng từng khoảnh khắc
Chương 47: Vẫn không chịu phát tác
Chương 48: Đồ khốn, em yêu anh
Chương 49: Đối phó
Chương 50: Không kịp trở tay
Chương 51: Bức đến cùng
Chương 52: Chuyện xưa khó nói
Chương 53: Em làm sao giúp chị đây?
Chương 54: Làm trộm không thành
Chương 55: Hoán đổi lại rồi
Chương 56: Hoán đổi xuyên không ư?
Chương 57: Làm sao anh mới trở về?
Chương 58: Dù biết là không phải, nhưng không thể từ bỏ
Chương 59: Chuyện gì thế này?
Chương 60: Phải nghĩ ra cách
Chương 61: Rốt cuộc là ai đối phó với ai
Chương 62: Bước vào cuộc hỗn chiến
Chương 63: Nếu yêu người ấy hãy gọi Lạc Vân Nhi
Chương 64: Giấc mộng
Chương 65: Anh là Lạc Vân Nhi
Chương 66: Phụng thiên tòng hành
Chương 67: Ai bắt đi em bé?
Chương 68: Quan hệ khó ngờ
Chương 69: Là người quen cũ
Chương 70: Nội tình không ai ngờ đến
Chương 71: Cảm ơn đã trở lại!
Chương 72: Rất nhiều chuyện không thể ngờ
Chương 73: Đều là người nhà thì hãy bỏ qua
Chương 74: Kí ức hạnh phúc của ông nội
Chương 75: Mọi chuyện đều có thể làm lại
Chương 76: Kết cuộc

Chương 1: Mượn xác hoàn hồn

3.7K 116 13
By trieukit135

Trong phòng cấp cứu, các bác sĩ liên tục thao tác, cố sức cứu lấy nhịp tim của bệnh nhân. Tiếng "tít" kéo dài của máy theo dõi tình trạng gấp rút báo ra một hồi âm thanh rồi tắt ngấm. Các bác sĩ nhìn nhau, buông một tiếng thở dài sau đó kéo khăn trắng đắp lên thi thể bệnh nhân.
Đèn báo phòng cấp cứu tắt, các bác sĩ chuẩn bị rời đi thì bất chợt đèn trong phòng bị chập chờn chớp tắt liên tục. Các bác sĩ thoáng kinh ngạc, một người chạy đến bên cầu dao điện cuối góc phòng kiểm tra. Bất chợt, một tiếng sấm rền vang làm rung chuyển không gian. Ngay cả nơi quan trọng như phòng cấp cứu cũng bị tiếng sấm làm kinh động. Trong khoảnh khắc, toàn bộ bệnh viện đều bị mất điện.

Các bác sĩ, y tá trong phòng cấp cứu cũng một phen giật mình. Nhưng rất nhanh máy phát điện hoạt động, đèn trong phòng liền phụt sáng trở lại. Tất cả mọi người liền tiếp tục hoạt động. Ngay lúc ấy, một tiếng thét thất kinh của cô y tá trẻ vang dội kinh hãi khiến tất cả bác sĩ, y tá vội quay đầu nhìn lại. Trước mắt mọi người là một cảnh tượng kinh dị không thể tin nổi! Bệnh nhân nam được kết luận tử vong, vừa được đắp khăn trắng lên kia đột nhiên bật dậy, mở to mắt nhìn mọi người. Ngay lập tức, các bác sĩ, y tá đồng loạt thét lớn một tiếng rồi vụt chạy thật nhanh rời khỏi phòng cấp cứu. Bệnh nhân trong phòng vẻ uể oải, mặt ngỡ ngàng, đôi mắt ngơ ngác ngước nhìn theo những bóng người chạy hoảng hốt như bị ma đuổi kia. Bệnh nhân thở ra một cách mệt mỏi, trong lòng không ngừng nghi vấn tự hỏi: "Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây? Ta...ta...như vậy là bị làm sao?"

Bệnh nhân một tay đỡ trán, cảm giác đau đầu choáng váng khiến bản thân lâm vào trạng thái mơ mơ hồ hồ. Một chút ý thức trấn tỉnh khiến bệnh nhân ấy hồi tưởng lại. Nhớ đến vừa mới không lâu, ở một thị trấn nọ của nước Đại Việt, bản thân là một khuê các tiểu thư của đại phú hộ họ Lạc ở trấn Lâm Bình, tên gọi Lạc Vân Nhi. Ngày hôm ấy là ngày đại hôn, cả Lạc phủ tưng bừng đưa dâu. Lạc Vân Nhi tiểu thư tuổi mộng vừa tròn gả cho lang quân như ý cũng là thanh mai trúc mã của nàng, đương triều lục phẩm võ tướng Lâm Kì Hiên. Những tưởng hôn nhân mĩ mãn, sau khi kiệu hoa đưa đến Lâm phủ, làm lễ bái đường xong, Lạc Vân Nhi mang tâm trạng hồi hộp cùng mong chờ bước vào tân phòng. Nghĩ đến bản thân đã được gả cho tình lang trong lòng, Lạc tiểu thư không giấu được vui sướng, thầm cảm kích ơn trên đã ban cho nàng phúc duyên tốt đẹp đến thế. Bên ngoài hành lang Lâm phủ vẫn nhộn nhịp khách mời đến dự tiệc, trong phòng Lạc Vân Nhi cũng vô cùng căng thẳng khi sắp đối diện với phu quân của mình, nàng sắp sẽ từ một thiếu nữ trở thành thiếu phụ. Không biết phải diễn tả cảm giác này là thế nào, chỉ là Lạc Vân Nhi cảm thấy mặt rất nóng, toàn thân cũng nóng. Tiếp đó đầu cũng cảm thấy choáng váng, mắt lòa đi, rồi là một cổ đau thắt ở ngực khiến nàng mất dần ý thức, lịm đi. Và sau đó...tỉnh lại thì nàng ở chỗ này.

Lạc Vân Nhi cố gượng mình chống người ngồi dậy. Cảm thấy toàn thân rất uể oải, nhưng cũng không đến nổi là kiệt sạch sức lực như nàng đã nghĩ. Nàng bước chân xuống giường, sau đó giật bắn mình suýt tí nữa hét lên. Ôi trời ơi, chân...chân...chân sao lại to quá?

Lạc Vân Nhi đứng xuống đất nhìn xuống thân mình một lần nữa. Lần này liền không còn bình tĩnh được nữa, nàng thét lên thảm thiết sau đó bấn loạn hoảng sợ đến phát ngất. Thiên địa ơi! Thân thể nàng làm sao lại ra như thế này?...

Lần nữa Lạc Vân Nhi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một phòng bệnh khác. Lúc này trong phòng có thêm một cô y tá đang loay hoay gì đó bên xe đựng dụng cụ y tế. Nghe âm thanh bệnh nhân bên giường động đậy, cô y tá quay lại, trên tay đang cầm kim tiêm thao tác bơm thuốc vào xi lanh vừa mỉm cười hỏi:

-          Anh đã tỉnh rồi? Anh thấy trong người thế nào? Tôi gọi bác sĩ đến khám lại cho anh.

Cô y tá xoay người bước ra cửa, Lạc Vân Nhi nhìn theo cô, ánh mắt vô cùng kinh ngạc cùng hoang mang. Nữ nhân vừa nói chuyện với nàng như thế nào lại ăn mặc kì quái vậy nhỉ? Toàn thân một dạng bạch y, trên đầu lại gắn một chiếc mũ vải. Là nhà nàng ta có tang, hay là...hay là...bởi ở đây là âm tào địa phủ, nữ nhân kia phụng sự cho âm ty nên ăn mặc theo phong thái này?

Nghĩ đến bản thân đang ở âm tào địa phủ, trái tim Lạc Vân Nhi thoáng run lên sợ hãi. Nàng đã chết rồi. Thật không thể tin nàng cứ như thế mà chết đi rồi! Nàng bàng hoàng, chết lặng đưa mắt nhìn xung quanh. Hoàn cảnh thật xa lạ và khác biệt. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy một nơi nào giống như thế này. Lại cúi đầu nhìn xuống thân thể của mình, Lạc Vân Nhi thở dài nặng nề. Nàng cũng đã đến âm ty rồi, thân thể trước đây chắc cũng đã không còn. Còn bộ dáng hiện tại này cũng không biết đã sưng phù thành ra cái dạng gì nhưng chỉ thoáng nhìn qua tay và chân thôi cũng đã thấy sợ hãi đến không thể tiếp thu nổi. Nàng nhớ bản thân vốn là một thiên kim chi nữ, mảnh mai thướt tha như thế nào chết đi cổ thân thể lại phình ra to lớn đến như thể một nhân dạng của nam nhân thế này?

Phù! Mệt mỏi! Thật mệt mỏi! Chết thì cũng đã chết rồi, thôi thì muốn ra sao thì ra, nàng không muốn nghĩ nữa. Vừa lúc ấy, cô y tá lúc nãy dẫn đến một người nữa. Người này là một nam nhân, khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt mũi cũng khá khôi ngô nhưng cũng ăn vận giống như nữ nhân y tá kia, một bộ bạch y cùng mũ vải màu trắng. Trên cổ nam nhân này lại còn đeo thêm một sợi dây quái lạ màu đen. Nam nhân đấy đi thẳng đến bên giường của Lạc Vân Nhi, vừa lấy hai đầu ống nghe của sợi dây kì quái kia đeo vào tai mình, còn một đầu dây kia có treo một khối sắt nhỏ. Nam nhân lấy khối sắt ấy đưa đến trước ngực của Lạc Vân Nhi. Lạc Vân Nhi hoảng hốt, vừa ôm ngực lùi lại, vừa trừng to đôi mắt, vẻ kinh hãi nhìn nam nhân kia. Nam nhân mỉm cười từ ái nói:

-          Đừng sợ, anh không sao rồi. Tôi là bác sĩ phụ trách điều trị cho anh. Anh để tôi kiểm tra một chút, nếu không có gì thì rất nhanh có thể cho anh xuất viện.

Nói xong, vị bác sĩ ấy lại đưa khối sắt đến gần hơn. Lạc Vân Nhi dẫu sao cũng là một cô nương tâm hồn thiếu nữ, như thế nào có thể để cho một nam nhân tiếp xúc thân thể của mình. Huống hồ chi động tác của hắn rõ ràng rất quá đáng. Hắn chạm vào đâu không chạm, lại muốn chạm đến... Lạc Vân Nhi đỏ mặt, hai tay ôm chặt trước ngực liên tục lắc đầu, ánh mắt hoảng hốt dè chừng nhìn về vị bác sĩ đó. Bác sĩ khẽ thở dài, nhìn sang cô y tá gật đầu một cái. Ngay tức thì, cô y tá từ phía sau bắt lấy thân thể của Lạc Vân Nhi giữ chặt lại. Nam bác sĩ từ phía trước tiến đến, một tay đè xuống cánh tay bảo hộ trước ngực của Lạc Vân Nhi, tay kia cầm lấy một đầu của ống nghe đặt lên ngực của Lạc Vân Nhi. Lạc Vân Nhi sợ hãi la hét thất thanh. Vị bác sĩ và y tá cố hết sức mới giữ được nàng đến khi nghe được nhịp tim của nàng. Trước tình trạng kì quái của bệnh nhân, vị bác sĩ ái ngại nói:

-          Anh Trịnh Quân Nam, anh bình tĩnh lại một chút! Xin hỏi anh có nhớ chuyện trước khi mình bị hôn mê hay không?

Lạc Vân Nhi ngơ ngác nhìn vị bác sĩ rồi quay nhìn sang xung quanh. Bác sĩ ấy nhìn thẳng nàng mà lại gọi tên Trịnh Quân Nam. A! Bác sĩ đây là đang nói chuyện với nàng sao?

Thấy bệnh nhân của mình không lên tiếng, biểu tình còn tỏ ra ngớ ngẩn đến như vậy, vị bác sĩ thở dài:

-          Anh thật sự không nhớ chuyện gì hay sao? Anh trả lời tôi đi?

Nhác thấy vị bác sĩ ấy đã thu lại động tác, còn đứng lùi về sau một chút. Vẻ mặt của bác sĩ cũng không có ác ý, hơn nữa cách anh ta nhìn nàng dường như chứa đựng một cảm giác thông cảm xót xa. Lạc Vân Nhi mới buông nhẹ tâm tình, chậm rãi mở miệng:

-          Ngươi...đang nói chuyện với ta sao?

Oái! Lời vừa thoát ra khỏi miệng, chính Lạc Vân Nhi cũng kinh hoàng chính mình. Lời là nàng nói, nhưng tại sao giọng nói...giọng nói là của
nam nhân nha! Hoang mang, bàng hoàng, hoảng sợ cùng bất lực khiến Lạc Vân Nhi khủng hoảng kinh khiếp! Nàng nhìn xung quanh, nhìn bác sĩ, nhìn y tá rồi sau đó nhìn lại chính mình. Chuyện gì đây? Ừ thì nàng chết rồi. Chết rồi nhưng cũng không cần biến đổi thành ra...cái dạng đáng sợ gì thế này...?

Thật khủng khiếp! Thật quái dị! Thật kinh hãi! Lạc Vân Nhi liên tục run rẩy. Nàng là sợ đến khủng hoảng mất rồi! Ai có thể nói cho nàng biết, nàng đã bị biến thành quỉ đầu trâu hay là quỉ mặt ngựa rồi đây?

Vị bác sĩ thấy nàng biểu lộ sợ hãi đến như thế, cho rằng tâm thần của nàng đang bất ổn. Anh ta khẽ lắc đầu rồi quay sang cô y tá bảo:

-          Chích cho anh ta một liều an thần. Tôi sẽ bàn giao lại với trưởng khoa, sắp xếp cho anh ta sang khoa thần kinh điều trị.

Cô y tá đáp ứng lại một tiếng. Không kịp đợi Lạc Vân Nhi phát hiện, y tá từ phía sau, một nhát nhanh gọn chích một mũi an thần vào mông ngay khi Lạc Vân Nhi còn ngồi. Lúc nàng phát hiện ra đau đớn, trợn mắt nhìn xuống thì y tá rất chuyên nghiệp đã thu lại kim, còn nhìn nàng mỉm cười. Lạc Vân Nhi lập tức cảm thấy đầu óc mờ mịt, ngay sau đó lại ngã xuống bất tỉnh.

----------------

Triệu Kit: Thấy ghê chưa? Sợ ta chưa? Haha. Triệu Kit có một thói quen là mỗi khi viết truyện xuyên không, nhân vật của Triệu Kit rất hiện thực, không có bản lĩnh thông thiên hoán địa gì hết mà phải bò, lăn, trườn, lếch, từng bước một để thích nghi và vượt qua số phận. Cho nên vị Lạc cô nương này ban đầu ngỡ ngàng, ngô nghê, ngu ngốc phải từng chút một học cách để làm sao mà phấn đấu, vượt qua số phận. Diễn biến truyện này hài hước và kịch tính đan xen, cũng không quá nặng nề cho nên Kit sẽ nhanh thôi sẽ hoàn

(Cơ mà hiện tại mới bắt đầu viết nha. Nhưng với tốc độ của Kit, mọi người ko lo phải chờ hay hóng đâu. Nhiều khi tui còn kinh dị với chính tui nữa là. Tui không có yêu cầu gì với mọi người đâu, nhưng mà nếu ai đó rãnh rỗi lên nói chuyện, cmt xì xầm với tui để kích thích tui tăng tốc là khoái rồi. Tui hơi bị khác người, khi càng bị áp lực, càng bị đả kích thì càng điên. Mà càng điên thì càng xung, càng xung thì tui ko đi hỏa tiễn nữa mà đi phi thuyền...Haha! Nói chơi thôi. Chứ tui mong chờ góp ý của mọi người. Chào mừng cùng tôi đu hỏa tiễn "Vượt mệnh 2" này nhé!)

Continue Reading

You'll Also Like

55.3K 2.4K 37
Xuyên Nhanh Chi Ta Không Phải Tra Nam Tác giả: Tinh Bất Thị Tam Kim Link: novelid=4822693 【 ngày mai ( 06.03 ) muốn nhập V lạp! Cùng ngày đổi mới 2 c...
3.9K 88 9
Up theo yêu cầu của bạn @TNgc563 Phong lưu tiểu đạo cô ( cổ phong gl ) Tác giả Ma vật thợ săn Karma tương Cổ phong bách hợp, có vật trang sức, NP...
639K 63.9K 179
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Hệ thống, Xuyên nhanh, Xuyên thư, Chủ thụ, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Kim bài đề cử 🥇, 1v1 Tác giả:...
332K 1.9K 104
Nguồn: Sắc Hiệp Viện(Sachiepvien.net) Tác giả: Na Ngã Khả Bất Khốn Liễu Edit: me Văn án: Đối với Cố Dĩ Nguy,ngoại tình không chỉ có 1 lần mà chỉ có n...