Vấn đỉnh cung khuyết - Lệ Tiêu

By ndmot99

274K 12.5K 378

Tên: Vấn đỉnh cung khuyết/ 问鼎宫阙 Tác giả: Lệ Tiêu/ 荔箫 Thể loại: cổ đại, cung đấu, báo thù Độ dài: 163 chương +... More

Chương 1: Sắc phong
Chương 2: Yết kiến
Chương 3: Diện thánh
Chương 4: Trào phúng
Chương 5: Chiêu nghi
Chương 6: Thư phòng
Chương 7: Tỳ bà
Chương 8: Sóng ngầm
Chương 9: Câu vẫn
Chương 10: Túy Ông
Chương 11: Hàm Ngọc
Chương 12: Mồng tám tháng chạp
Chương 13: Câu hồn
Chương 14: Mưu tâm
Chương 15: Yến hội
Chương 16: Giải vây
Chương 17: Đọc sách
Chương 18: Thải Linh
Chương 19: Trắng đen
Chương 20: Sao kinh
Chương 21: Thuận Phi
Chương 22: Mưu đồ bí mật
Chương 23: Ngày giỗ
Chương 24: Đoạt quyền
Chương 25: Bổ đao
Chương 26: Đồ đồng tráng men
Chương 27: Hồ ly
Chương 28: Quẫn bách
Chương 29: Đoan Ngọ
Chương 30: Kịch hay
Chương 31: Thẩm vấn
Chương 32: Khánh công
Chương 33: Chợ thuốc
Chương 34: Tửu lâu
Chương 35: Cắn ngược lại
Chương 36: Sinh thần
Chương 37: Hạ lễ
Chương 38: Phong hào
Chương 39: Quả nho
Chương 40: Thai tượng
Chương 41: Sinh non
Chương 42: Hỗn loạn
Chương 43: Đâm bị thương
Chương 44: Trung Thu
Chương 45: Kiếm vũ
Chương 46: Ghen tị
Chương 47: Lật thẻ bài
Chương 48: Hầu giá
Chương 49: Huyết sắc
Chương 50: Bạc than
Chương 51: Lò sưởi tay
Chương 52: Thăm bệnh
Chương 53: Tra rõ
Chương 54: Cung khai
Chương 55: Tính sổ
Chương 56: Bát tiên
Chương 57: Thổ lộ tình cảm
Chương 58: Hòa thân
Chương 59: Hòa Cơ
Chương 60: Năm mới
Chương 61: Hài tử
Chương 62: Mang thai
Chương 63: Thu mua
Chương 64: Vả mặt
Chương 65: Yến tiệc trên thuyền
Chương 66: Mất con
Chương 67: Nhân quả
Chương 68: Chuyện quan trọng
Chương 69: Hiện tượng thiên văn
Chương 70: Tổng tuyển cử
Chương 71: Diệp thị
Chương 72: Đoàn viên
Chương 73: Chìm nổi
Chương 74: Phục vị
Chương 75: Tranh chấp
Chương 76: Cáo trạng
Chương 77: Có thai
Chương 78: Ngoài ý muốn
Chương 79: Hỗn chiến
Chương 80: Sinh con
Chương 81: Yểu Phi
Chương 83: Sòng bạc
Chương 84: Trăm ngày
Chương 85: Tiếng khóc của hài tử
Chương 86: Tin đồn
Chương 87: Diễn trò
Chương 88: Thiết lập bố cục
Chương 89: Kế thành
Chương 90: Không đi
Chương 91: Thất sủng
Chương 92: Gặp lại
Chương 93: Phục sủng
Chương 94: Sương mù
Chương 95: Ám chỉ
Chương 96: Mạo hiểm
Chương 97: Hai bên
Chương 98: Tống thị
Chương 99: Chuyện xưa
Chương 100: An bài
Chương 101: Đánh cờ
Chương 102: Thay máu
Chương 103: Lục thượng
Chương 104: Thâm tình
Chương 105: Sách phong
Chương 106: Tề thị
Chương 107: Phá án
Chương 108: Giành trước
Chương 109: Thỏi mực
Chương 110: Hai phía
Chương 111: Nói rõ ngọn ngành
Chương 112: Điện tuyển
Chương 113: Vẽ tranh
Chương 114: Tua rua
Chương 115: Cầu Phật
Chương 116: Nền tảng lập quốc
Chương 117: Đề ra nghi vấn
Chương 118: Tân hỉ
Chương 119: Rơi xuống nước
Chương 120: Chuẩn bị lễ vật
Chương 121: Dưỡng mẫu
Chương 122: Chuẩn bị
Chương 123: Chờ phân phó
Chương 124: Mở màn
Chương 125: Giao chiến
Chương 126: Bị loại
Chương 127: Yên Chi
Chương 128: Mạnh yếu
Chương 129: Canh cá
Chương 130: Chuyện xưa
Chương 131: Lật mặt
Chương 132: Kẻ điên
Chương 133: Sự thật
Chương 134: Hoảng hốt
Chương 135: Hải đường
Chương 136: Nước cờ
Chương 137: Ninh Cửu
Chương 138: Chọc tức
Chương 139: Thuyết phục
Chương 140: Vinh quang
Chương 141: Bánh giầy
Chương 142: Suối nước nóng
Chương 143: Được cứu
Chương 144: Gặp lại
Chương 145: Tình nguyện
Chương 146: Chiêm tinh
Chương 147: Thanh toán
Chương 148: Rượu ngon
Chương 149: Quá sức
Chương 150: Đấu khẩu
Chương 151: Ngàn hoa
Chương 152: Bồi bổ
Chương 153: Ra tay
Chương 154: Tĩnh Song
Chương 155: Dạy dỗ
Chương 156: Hoảng hốt
Chương 157: Bệnh tình
Chương 158: Chăm bệnh
Chương 159: Gài bẫy
Chương 160: Nhường ngôi
Chương 161: Thái phi
Chương 162: Kết thúc (1)
Chương 163: Kết thúc (2)
Phiên ngoại 1: Tỷ muội cùng trọng sinh (1)
Phiên ngoại 2: Tỷ muội cùng trọng sinh (2)
Phiên ngoại 3: Tỷ muội cùng trọng sinh (3)
Phiên ngoại 4: Tỷ muội cùng trọng sinh (4)
Phiên ngoại 5: Tỷ muội cùng trọng sinh (5)
Phiên ngoại 6: Tỷ muội cùng trọng sinh (6)
Phiên ngoại 7: Tỷ muội cùng trọng sinh (7)
Phiên ngoại 8: Tỷ muội cùng trọng sinh (8)
Phiên ngoại 9: Tỷ muội cùng trọng sinh (9)
Phiên ngoại 10: Tỷ muội cùng trọng sinh (10)

Chương 82: Hoa Cam

1.2K 49 0
By ndmot99

Không biết Hạ Vân Tự và Diệp Lăng Sương nói gì. Chiều hôm đó, Diệp Lăng Sương thỉnh chỉ, nói bản thân không thể vơi đi nỗi buồn mất con, muốn vào miếu mang tóc tu hành, cầu phúc cho Ngũ hoàng tử ở trên trời, cho Đại Túc.

Hạ Huyền Thời sớm đã coi người này như có như không, đương nhiên chuẩn. Chỉ là nghe nói Hạ Vân Tự đi gặp nàng ta, buổi tối tới không khỏi tò mò: "Sao nàng lại đi gặp nàng ta? Còn nàng ta thì đột nhiên muốn tu hành?"

Lúc đó Hạ Vân Tự đang bế Lục hoang tử ngủ yên trong lòng, mái tóc rũ nhẹ che một bên má che lại ánh mắt mị hoặc vốn có, nhìn hiền thục vô hạn.

Nghe hắn hỏi, nàng thở dài: "Thần thiếp vốn không thích nàng ta, nhưng hiện tại bản thân đã có hài tử, bỗng dưng hiểu nổi khổ nàng ta mất Ngũ hoàng tử, lòng riêng trước kia theo đó cũng buông xuống... Suy bụng ta ra bụng người, nên thần thiếp mới đi khuyên nhủ, nói rằng con người sinh lão bệnh tử đề phải trải qua, chính mình nên tiếp tục sống tốt, nếu hài tử ở trên trời có linh, chắc cũng cầu xin thần Phật cho mẫu thân bình an vui vẻ, nàng ta ngày ngày buồn bực, tinh thần sa sút như vậy chẳng phải đi ngược lại mong ước của hài tử sao! Cũng không biết lời này có phải chạm được nàng ta không, nàng ta bỗng nhắc với thần thiếp muốn vào miếu tu hành. Thần thiếp thử nghĩ, cảm thấy nếu đã đau khổ thế này, tu hành có thể xem như là con đường sáng, bởi vậy có nói một ít về chuyện chùa chiền, không ngờ nàng ta kiên định như vậy, cứ thế mà đi thỉnh chỉ."

Dứt lời nàng ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập sầu bi và thương hại, dò hỏi: "Hoàng Thượng có định cho nàng ta đi không?"

Hoàng đế nghe xong cũng than: "Trẫm chuẩn rồi, nàng ấy muốn đi thì cứ để nàng ấy đi. Nỗi đau mất con, trẫm cũng đau khổ, người làm mẫu thân như nàng ấy đã có lòng này về tình cảm cũng có thể tha thứ."

"Đúng vậy." Hạ Vân Tự gật đầu, "Thần thiếp cũng đã chép chút kinh văn cho Ngũ hoàng tử, vốn định đến trước bài vị của Ngũ hoàng tử đốt, nếu nàng ta muốn đi tu hành, vừa lúc tiện cùng mang đi."

"Nàng có lòng. Những việc này cứ giao cho Phàn Ứng Đức an bài, nàng mới ra cữ, đừng quá mệt mỏi."

Nàng dịu dàng đáp vâng, từ đây không còn nhắc tới việc này với hắn.

Năm ngày sau, Diệp thị xuất cung tới chùa.

Chùa chiền của hoàng gia Đại Túc tên Thiên Như Viện, được xây dựng ngay trong kinh, bình thường bá tánh dân gian sẽ tới cầu phúc, hương khói rất vượng. Vào Tết, hoàng thân quốc thích sẽ đi tế bái, lúc đó Thiên Như Viện mới không mở cửa.

Một phần của ngôi chùa này đặt ở hành cung cũ, cách hành cung tránh nóng nửa ngày đi xe. Tuy nơi này không hương khói vượng như chủ chùa trong kinh, nhưng rất thích hợp để ở lại, hơn nữa trong chùa đều là nữ nhi, không có hòa thượng, phi tần mệnh phụ muốn tu hành đa phần đều tới đây.

Diệp Quý Cơ là chủ vị trong cung, lại dùng lý do cầu phúc cho hoàng tử mà tới, trong chùa sớm đã thu dọn một sân tao nhã lịch sự cho một mình nàng ta ở.

Đi cùng có một cung nữ và bốn ma ma.

Cung nữ đó là Hoa Cam, từ khi nàng ta tiến cung đã là chưởng sự bên cạnh. Bốn ma ma đều hơn năm mươi tuổi, lúc trước từng người bên trên nói mình tuổi đã cao, nếu có cơ hội muốn xuất cung dưỡng lão.

Yểu Phi liền cho bọn họ đi cùng, nơi non xanh nước biếc như vậy vốn thích hợp để dưỡng lão, đi theo chiếu cố phi tần tu hành cũng không quá mệt.

Chỉ là, trước khi các ma ma bắt đầu "dưỡng lão", thật ra còn phải làm xong một chuyện Yểu Phi căn dặn.

Nhà chính, Diệp Lăng Sương ngồi bên bàn bát tiên im lặng nhìn Hoa Cam đang thu dọn chăn đệm, lòng than nhẹ một tiếng.

Buồn cười!

Nàng ta vẫn luôn cho rằng mình có vài phần tâm kế.

Từ ngày mới tiến cung, nàng ta đã biết mình phải sắp xếp cung nhân bên cạnh thỏa đáng, nàng ta cho rằng bản thân đã làm được.

Nàng ta biết mình phải khiến hoàng đế nhớ mãi không quên, nàng ta cũng cho rằng bản thân đã làm được.

Nàng ta cũng biết mình cần có một hoàng tử để củng cố địa vị, giúp người nhà thăng tiến nhanh hơn...

Từng chuyện, nàng ta đều cho rằng bản thân đã làm được.

Kết quả, không có chuyện nào làm tốt.

Nếu không nhờ Yểu Phi, có lẽ tới bây giờ nàng ta vẫn không biết Hoa Cam sớm đã trở thành người của kẻ khác.

Hoặc có lẽ, ngay từ đầu Hoa Cam đã không phải người của nàng ta.

Nàng ta dựa vào mỹ mạo hơn xa bốn người cùng tiến cung mà được sủng ái, phi tần quyền thế trong cung muốn sắp xếp tai mắt bên cạnh nàng ta là điều hết sức bình thường.

Nhưng nàng ta thậm chí chưa từng nghĩ tới.

Nàng ta tự cho rằng bản thân thông minh lâu như vậy, mãi đến khi Yểu Phi tới gặp, nàng ta mới từ trong kinh ngạc tỉnh ngộ.

Luận chỗ dựa là nhà mẹ đẻ không đáng để Yểu Phi nhìn nàng ta một cái.

Thu dọn giường đệm xong, Hoa Cam từ trong phòng đi ra, cười hành lễ: "Đã sắp xếp xong, nương nương có muốn đi dạo một vòng không? Cảnh trí trong chùa thật sự rất đẹp."

Diệp Lăng Sương lắc đầu: "Để khi khác đi, hôm nay ta hơi mệt."

"Vậy để nô tỳ hầu hạ nương nương nghỉ ngơi."

"Khi nãy các ma ma nói Phật điện sau núi rất linh, ngươi thay ta đi đốt kinh phi tần các cung chép cho Ngũ hoàng tử, cầu cho nó sớm tới miền cực lạc."

Nói như vậy Hoa Cam đương nhiên không từ chối, lập tức gật đầu: "Vâng, nô tỳ đi ngay."

Dứt lời, ả ta quay lại phòng, không bao lâu lấy ra một cái tráp.

Diệp Lăng Sương ở trong cung đã lâu không gặp người ngoài, kinh Phật "phi tần các cung" chép chỉ có một tráp như vậy, trong đó đa phần là qua loa có lệ, chép hơn trăm lần chữ Bàn Nhược Ba La Mật mà thôi.

Hoa Cam mang cái tráp ra ngoài, lập tức có hai ma ma gương mặt hiền từ chào hỏi: "Cô nương đi đốt kinh Phật sao? Bọn ta đưa cô nương đi."

Hoa Cam vốn cũng không biết đường, nếu họ không chủ động, ả cũng đi hỏi, vì thế vội hành lễ một cái: "Vất vả cho ma ma."

Ba người cứ thế ra khỏi cửa viện, không bao lâu lại ra cổng lớn của chùa, vòng ra sau núi.

Đi một đoạn, chùa chiền hoàng gia rộng rãi cùng hương khói dần xa, trong núi đột nhiên lộ ra một cổ thê lương. Núi này rất lớn, ước chừng phải đi rất lâu mới vòng đến sau núi, Hoa Cam nhút nhát nhìn ra xa, không hề nhìn thấy bóng dáng Phật điện.

Nhưng hai vị ma ma vẫn ngựa quen đường cũ đi về phía trước, ả cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể đi tiếp.

Rốt cuộc cũng thấp thoáng một tòa viện mộc mạc.

Thật sự không thể gọi là Phật điện, chỉ là một cái sân, rất cũ, cửa sổ cũng có vẻ loang lỗ.

Nơi này nhìn không hề giống Phật điện "rất linh" mà Diệp Quý Cơ nhắc đến.

Hoa Cam cuối cùng cũng dừng chân, khó hiểu hỏi hai vị ma ma: "Là nơi này sao?"

Hai ma ma kia vẫn bày ra gương mặt hiền lành: "Đúng thế, ngươi đừng chê nơi này nhỏ, thật ra vô cùng linh nghiệm. Trước đây nơi này là một ngôi chùa, về sau Thiên Như Tự nghe nói chùa này linh nghiệm nên mới giữ lại nét hoang sơ, không thay đổi."

Hoa Cam thoải mái cười: "Thì ra là vậy."

Dứt lời, ả liền cùng hai ma ma đi tiếp. Vào cửa viện, ả đi thẳng vào nhà chính thờ phụng Phật, hoàn toàn không chú ý có một ma ma dừng bước, lặng lẽ đóng cửa lại.

Một khắc ả bước vào nhà chính, cánh cửa sau lưng chợt đóng lại.

Hoa Cam cuối cùng cũng phát hiện có chỗ khác thường, xoay người lại, liền đón nhận một cái tát. Ả không kịp phòng bị mà ngã xuống đất, đầu óc vù vù, bình tĩnh một lát mới cảm nhận đau đớn.

Ma ma kia xách búi tóc ả lên: "Cô nương, ta phụng lệnh làm việc, có vài vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi trả lời cho thành thật, bằng không..." Ma Ma nhìn tượng Phật đầy tro bụi và mạng nhện sau lưng ả, "Nương nương bên trên nói, nơi này vốn là miếu Phật Lạt Ma. Hòa thượng ni cô Trung Nguyên ta không ăn thịt, nhưng Lạt Ma lại ăn, nơi này đã lâu không có hương khói cung phụng, nếu ngươi không nghe lời, vừa lúc có thể lấy máu thịt của ngươi kính Phật."

Hoa Cam co rúm người quay đầu, tượng Phật kia quả nhiên không giống Phật Trung Nguyên thường cung phụng, nhìn như hung thần ác sát, bộ mặt dữ tợn, lại bị mạng nhện và tro bụi bao trùm mà càng trở nên đáng sợ.

OoOoO

Sáng sớm hôm sau, Hạ Vân Tự nhận được câu trả lời, nói Hoa Cam đã hóa thành khối thi thể đáng thương vô ý té từ trên núi.

Các ma ma hạ táng ả, sau đó gửi lại về chúa, để nhóm ni cô siêu độ cho ả.

Trước đó, ả tất nhiên khai báo tất cả.

Tiểu Lộc Tử bẩm báo: "Ả cũng không biết kẻ đứng sau là ả, chẳng qua vì tiền nhiều, nên ả nhận lời. Nhưng ả có nhắc tới một hoạn quan họ Tuân, hơn ba mươi tuổi, nhìn quan phục hẳn là chính tứ phẩm."

Chính tứ phẩm, quan chức có thể nói là rất cao.

Hạ Vân Tự nhíu mày: "Hoạn quan ở phân vị này trong cung không có bao nhiêu người, ả cũng không là ai?"

Tiểu Lộc Tử khẽ cười: "Nói nhiều không nhiều, nói ít lại không ít. Người phụng dưỡng các nơi ở phân vị này trên dưới có ba bốn mươi vị, còn ở sáu thượng cục và Nội Giám Quan cũng hơn trăm vị. Thân phận của Hoa Cam không tính là cao, không biết cũng rất thường tình."

Hạ Vân Tự gật đầu: "Trong đó có mấy người họ Tuân?"

Tiểu Lộc Tử quả nhiên đã điều tra: "Có hai người, chỉ là... Một người đã hơn năm mươi, số tuổi không phù hợp; người còn lại ở ngự tiền, Phàn công công xưa nay nghiêm khắc, người ngự tiền dưới trướng thành thật sẽ không bị thu mua." Nói xong gã trình danh sách lên, trong đó có tên hoạn quan chính tứ phẩm, tuổi và nơi làm việc.

Hạ Vân Tự vừa lòng cười: "Ngươi làm việc ngày càng thỏa đáng."

Nói rồi nàng mở ra đọc từng trang, ngoài hai người đó đúng là không còn ai họ Tuân.

Hạ Vân Tự nhíu mày, vứt bỏ cái họ, cẩn thận đọc từng cái tên trong danh sách.

Không biết có phải trong lòng có hoài nghi từ trước hay không, hay do dạo này hay đọc sách sử Xuân Thu Chiến Quốc, nàng chú ý tới một người.

Trình Dũ, người Sơn Tây, khi còn trẻ từng đọc sách, là tú tài, sau vì gia đạo sa sút không thể không vào cung làm hoạn quan.

Ba mươi ba tuổi, khá phù hợp.

Nàng chỉ cái tên này cho Tiểu Lộc Tử xem: "Ngươi biết người này không?"

"Chắc là có từng gặp... Nhưng nương nương đột nhiên hỏi tới, hạ nô nhất thời không nghĩ ra." Tiểu Lộc Tử khó hiểu, "Người này không phải họ Tuân?"

Họ Tuân là giả không quá khó hiểu, nhưng gã không rõ vì sao Yểu Phi nương nương lại nghe ngờ một người họ Trình.

Bất luận là hình hay âm chữ đều không giống!

Hạ Vân Tự đóng danh sách lại gác trên bàn, nói: "Họ Tuân là họ lớn của nước Tấn thời Xuân Thu, từng có người làm đại phu, sau được ban Trình ấp, con cháu lấy ấp được phong làm họ, sửa thành họ Trình."

Mà theo sử sách, Trình ấp này chính là Tây Sơn, con cháu vẫn cư trú ở đây.

Nếu đúng như vậy, một tú tài bình thường cũng có thể biết.

Nàng chú ý tới gã thật ra vì lý do khác.

Người này là Nghi Tiệp Dư trong cung.

Nghi Tiệp Dư thật sự là người thú vị, Kiến Đức năm hai mươi vào Mộ Vương phủ, xem như là dắng (1) thiếp làm bạn cùng tỷ tỷ, cùng rất nhiều phi tần lâu năm trong cung có giao tình.

(1) Dắng (媵): người gả cùng, tục xưa có lệ chị em hoặc bạn thân gả chung một chồng, thân phận cao hơn thị thiếp bình thường

Tính toán, thời Quý Phi thịnh sủng nàng ta đến nhờ cậy Quý Phi, Quý Phi qua đời lại nhờ cậy Chiêu Phi, Chiêu Phi thất thế, nàng ta liền chuyển hướng qua Thuận Phi đoạt cung quyền của Chiêu Phi.

Nếu gió chiều nào theo chiều ấy là một loại bản lĩnh, trong cung không ai có bản lĩnh hơn nàng ta.

Điều lợi hại hơn là, Quý Phi và Chiêu Phi trước sau đều phải chịu tôi, nhưng nàng ta lần nào cũng có thể toàn thân rút lui, một chút cũng không lây dính hiềm khích.

Hạ Vân Tự sớm đã nghĩ đến, chuyện của tỷ tỷ, liệu nàng ta có phải mới là trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Nói đến cùng, hiện tại nàng ta vẫn vững vàng ngồi ở địa vị cao.

Continue Reading

You'll Also Like

3.8K 229 5
Liễu ơi, liễu à liễu còn nơi đấy. Liễu rủ, liễu tàn lời ca ai hay. Dương Liễu nơi hồ xuân còn động lại tiếng ngâm. Câu ngâm tình của ai ca, câu oán h...
1.7K 127 32
Mối tình đầu và rồi cũng là tình cuối. Truyện đơn giản soft nhẹ nhàng, iu đời. M.n vote cho mình nghenn
3.3K 225 12
Tên truyện: Chi Lan Tác giả: Gia Hân Thể loại: Xuyên không, cảm hứng lịch sử Việt Nam, phá án, trả thù, cung đấu - Những vết nứt của thời gian đưa t...
813K 19.7K 68
► Tác giả: Lục Manh Tinh ► Thể loại: Ngôn tình hiện đại, hào môn thế gia, trùng phùng, sủng ► Độ dài: 63 chương + 5 ngoại truyện ► Edit: Đinh Hương...