An Trình nhổ đồ vật trong miệng ra, ngâm nga nói: "Biết rõ anh đã tỉnh. Còn không tỉnh, không phải trần trụi cười nhạo tay nghề của em không được sao?"

Đại Tráng trở mình xoay người, ôm lấy An Trình, nói: "Vợ khổ cực rồi. Hơn nửa đêm đút cho anh ăn bữa tiệc lớn, quả thực là thụ sủng nhược kinh. Việc còn lại để anh đến làm, em nằm hưởng thụ là tốt rồi."

"Hừ..."

Kế tiếp, trên chiếc giường siêu rộng siêu lớn, hai cỗ thân thể dây dưa cùng một chỗ, tư thế biến hóa, mãnh lực ra vào...

Giằng co cho đến hai giờ, Đại Tráng mới ôm vợ đi vào phòng tắm thanh lý, cùng một chỗ sảng khoái tinh thần mở hàng rong ở trên giường.

An Trình tựa trên bờ vai Đại Tráng, dùng ngón tay vẽ lung tung trên cơ ngực cường tráng của anh, câu được câu không mà nói chuyện.

Người mới làm yêu xong trên tinh thần đều rất buông lòng, An Trình chủ đề dần dần đã đến cấm khu:

"Anh ổn chưa?..."

"Cái gì ổn chưa? Anh không phải luôn rất ổn sao? Chẳng lẽ em còn muốn anh lại tới một lần nữa, hướng em chứng minh một chút anh rất ổn?"

"Đại Tráng, anh biết ý của em, lại vài ngày nữa, là ngày giỗ mẹ anh, anh..."

Đại Tráng trầm mặc một hồi, trầm thấp nói: "Được rồi. Anh sẽ đi bái tế. Mặc kệ bà là người như thế nào, cũng là mẹ anh. Con không chê mẹ xấu." Không phải bề ngoài xấu, là phẩm hạnh xấu. Nhưng, không có biện pháp, vô luận như thế nào, mẹ chính là mẹ, dù mất mặt thế nào, Đại Tráng cũng không có khả năng liền không nhận bà, hơn nữa, người chết đã ở dưới suối vàng, cũng không cách nào so đo.

"Vậy chính là chưa ổn." An Trình quả quyết nói, cộng thêm một câu: "Kì thật, mẹ anh cũng không xấu. Nói như thế nào, chỉ là vì yêu mê loạn, làm một tí chuyện sai."

Đại Tráng nhàn nhạt nói: "Đừng nói cái này, anh không muốn nghe."

An Trình ngoan cường nói: "Luôn không nói, không đề cập tới, liền vĩnh viễn là cây gai trong lòng anh, khiến anh khó chịu. Em hôm nay như vậy vô tư mà kính dâng chính mình, cũng không phải chỉ vì để cho anh hưởng thụ, em còn muốn nhổ gai."

Đại Tráng bất đắc dĩ nghe An Trình tiếp tục nói: "Nhật ký của mẹ anh em xem một tí, em có thể cảm nhận được bà thật ra là rất yêu Bùi Vĩ Trạch, đương nhiên, sự thật chứng minh tình yêu này kết quả cuối cùng tất cả đều là không chịu nổi, nhưng, yêu chính là yêu, khi ấy mà nói, bà chính là chân tình. Liền giống như chúng ta, tình cảm giữa hai người đàn ông, theo người khác, cũng là vặn vẹo, lệch lạc."

Đại Tráng phản bác nói: "Chúng ta không giống. Chúng ta là đồng tính luyến ái, nhưng, tình yêu của chúng ta không có ảnh hưởng đến người khác, cũng không có ảnh hưởng mấu chốt đến điểm mấu chốt của đạo đức."

An Trình chần chờ một chút, rốt cục đem nghi hoặc trong lòng nói ra miệng: "Em cảm thấy được chuyện này không thể nghe một phía Phan Lạc Thi nói được, có lẽ, có mặt ẩn tình khác. Bùi Vĩ Trạch lúc ấy muốn nói lại thôi biểu lộ mâu thẫn, mà Phan Lạc Thi, nhìn như người vô tội, nhưng, lòng của ông ta quá âm u rồi, đem Tiểu Hâm cái gì kia sinh ra bệnh bạch cầu tra tấn đến chết, dù cừu hận lớn như thế nào cũng không đến nỗi như vậy. Cho nên, ông ta dùng sức nói xấu Bùi Vĩ Trạch là có khả năng..."

NHẶT TỔNG TÀI SINH BÁNH BAOWhere stories live. Discover now