Chương 20: Sao kinh

Start from the beginning
                                    

Hạ Vân Tự duỗi tay đỡ nàng, mỉm cười: "Đồ tốt sao lại sợ không dám dùng? Ngươi xem, với thân phận của ta, kỳ thật không thể dùng tới Nam châu này, Hoàng Thượng không phải đã thưởng tất cả cho ta rồi sao? Ngày sau phong đến Quý Cơ, dùng nó nạm quan khẳng định rất đẹp." Nói rồi nàng đưa mắt nhìn Hàm Ngọc, ý cười càng sâu, "Nếu ta có thể, ngươi cũng có thể."

Hàm Ngọc ngạc nhiên, ngơ ngẩn nhìn nàng, qua một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng.

Hạ Vân Tự thoải mái cười: "Sao lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ thật sự muốn cả đời làm Thải Nữ ở cạnh ta?" Nói tới đây, nàng vội lắc đầu, "Đừng, ta còn mong ngươi có thể đi cùng đường với ta, ngày sau cũng có người cùng trò chuyện."

Đương nhiên, thân phận tương đương mới có thể thường xuyên 'Trò chuyện'.

Hàm Ngọc ban đầu còn tưởng nàng đang thử nàng ấy, nhưng nghe tới đây, sau kinh ngạc lại phát hiện nàng nói chuyện vô cùng nghiêm túc, biểu tình càng khiếp sợ.

Hạ Vân Tự vẫn bình đạm, ánh mắt nhìn đầu bút trong tay, chậm rãi tiếp tục: "Nhận đi, tương lai còn dài, mọi chuyện không thể luôn khách khí. Thứ này ngươi muốn giữ hay tặng ai ta mặc kệ, chỉ là nếu muốn bán đổi tiền, nhớ hào phóng thưởng Oanh Thời một ít, cứ coi như là ta ân chuẩn, miễn cho người khác nói ngươi lén bán đồ trong cung lấy tiền, chuốc tới trượng hình."

Lời vừa dứt, Hàm Ngọc như trong mộng tỉnh lại, thanh âm có chút run rẩy: "Nô tỳ nhớ kỹ... Đa tạ nương tử."

"Ừ." Hạ Vân Tự gật đầu.

Hàm Ngọc nhanh chóng thối lui, vật đã nhận, nàng không thể không về phòng một chuyến.

Hạ Vân Tự tiếp tục sao kinh, thêm một trang mới hạ bút, thở dài.

'Tận tâm tận lực' để gắn bó quan hệ, lao tâm tổn sức không thể tránh được.

Nàng biết Hàm Ngọc đã ghi nhớ tấm lòng của nàng, nhưng hậu cung này có bao nhiêu quan hệ là nhờ tình cảm mà gắn bó?

Quyền, tài, địa vị, nhiều dụ hoặc như vậy, tình cảm đặt trong đó là thứ không đáng giá nhất. Cho nên nàng cảm thấy dù là người tốt cũng phải bỏ ra ít vốn gốc để duy trì quan hệ lâu dài.

Người khác khi xưa không chiếu cố nàng ấy nàng sẽ cho, tiền tương lai người khác có thể cho nàng ấy nàng sẽ cho, người khác có lẽ sẽ hứa cho nàng ấy địa vị cao hơn, nàng cũng hứa được.

Chỉ khi bản thân cho đi, nàng mới không cần lo lắng nàng ấy vì chút lợi ít bên ngoài mà thay lòng, so với ngày ngày nghi thần nghi quỷ sẽ làm người ta bớt lo đi nhiều.

Huống chi nhìn tình hình trước mắt, Hàm Ngọc phẩm hạnh không tồi, đáng để nàng cất nhắc như thế.

...........................

Chiều hôm sau, thời điểm Hạ Vân Tự ngồi trên giường La Hán sao kinh, Tiểu Lộc Tử vội vàng vào phòng: "Nương tử, Hoàng Thượng đang tới Khánh Ngọc Cung của chúng ta, khả năng là tới thăm người."

"Biết rồi."

Thấy nàng không động, Tiểu Lộc Tử hiểu ý, trực tiếp lui ra ngoài.

Vấn đỉnh cung khuyết - Lệ TiêuWhere stories live. Discover now