Nàng cúi đầu, chỉ thấy một cái đầu nhỏ lông xù, từ trong khe hở cổng tre chui ra. Thần thức của Quân Dao đều ở trên cánh hoa đào kia, lại không phát hiện chú hổ con này chẳng biết từ lúc nào, tới trước người nàng rồi.

Nhìn kỹ lại, Quân Dao hiện ra không ít kinh ngạc, ngược lại mỉm cười dịu dàng, ánh mắt nhìn hổ con cũng dịu dàng theo.

Hổ con vừa sinh ra mấy ngày, con mắt vừa mới mở, con mắt ướt nhẹp nhìn trước mắt người sống, Quân Dao đối diện với nàng, hổ con lại cẩn thận ngao ô một tiếng nho nhỏ. Quân Dao khom người, hổ con khiếp đảm, muốn chạy, giật giật thân thể, mới phát giác đầu nhỏ của nàng kẹt trong củi, không thể động đậy, nghĩ đến sợ hãi, lại phát ra một tiếng kêu vô cùng đáng thương.

Quân Dao cứu đầu nhỏ của nàng ra. Hổ con da lông vừa mới mọc, màu trắng, sờ lên vừa trơn vừa mềm, lại vẫn chỉ là một tiểu Bạch Hổ. Bạch Hổ đường viền màu đen, trước mắt bởi vì là con non, màu đen cực kì nhạt, tựa như lúc vẽ tranh người mài mực sẽ thêm nước, lại thêm lực tay phù phiếm, ngòi bút nhẹ nhàng lướt qua, thành màu xám nhàn nhạt.

Hổ con được cứu, bốn móng vuốt nho nhỏ tránh về phía sau, lui về sau hai bước, Quân Dao thấy nàng trẻ thơ khả ái, nổi lên tâm trêu chọc, muốn ôm lấy nàng, nhìn đoàn lông nhỏ có nhỏ bằng bàn tay nàng không, mới vừa đưa tay, liền nghe phía sau truyền đến một tiếng gấp gáp: "Đừng chạm vào con hổ của ta!"

Vừa dứt lời, một tráng hán nhanh chân bước đến, trên người hắn vác một cái cung thô chế, hẳn là một thợ săn. Đẩy cổng tre ra, ngoảnh mặt liếc mắt một cái, thấy chú hổ mạnh khỏe, thở phào nhẹ nhõm, rất không khách khí nói với Quân Dao: "Con hổ này không thể tùy ý động đến!"

Hắn đã là thợ săn, gặp qua sài lang hổ báo cũng không ít, không có đạo lý xiết chặt một ấu hổ như thế. Quân Dao mặc dù kỳ lạ, nghĩ lại vừa nghĩ, cũng hiểu được.

Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, thiên chi tứ linh, phàm nhân lấy Bạch Hổ là thụy thú, cho là Thánh Vương giáng thế, mới có Bạch Hổ. Đồ vật quý trọng như vậy, thợ săn này nhất định là muốn bán với một giá cao, tự nhiên không muốn người chạm vào.

Quân Dao cũng không tức giận, nàng muốn biết rõ lai lịch của tiểu đông tây đời này, còn phải hỏi tráng hán này.

Tráng hán coi trọng chú hổ này vô cùng, thấy Quân Dao vẫn chưa đi, lộ ra vẻ cảnh giác, lại thấy nữ tử này dung mạo rất đẹp, phong nhã vô biên, sắc mặt lại trở nên nhu hòa.

Quân Dao từ trong tay áo lấy ra một thỏi vàng, đưa cho tráng hán.

Vẻ mặt tráng hán hơi buông lỏng, đưa tay muốn nhận lấy, sắp chạm vào thỏi vàng rồi, hắn lại đột nhiên thu lại tay, ngoan tâm nói: "Không đủ!"

Hổ con chơi đùa ở trong vườn, bốn móng mềm mại còn chưa quá mạnh mẽ, chạy ra hai bước, ngã một cái, một đoàn lông xù lăn trên cỏ. Nghe thấy một tiếng này của tráng hán, tò mò nhìn sang.

Quân Dao một lòng ở trên người nàng, đối diện đôi mắt ướt nhẹp đen thùi kia, lại từ trong tay áo lại lấy ra một thỏi vàng.

Mặt mày tráng hán nhất thời mừng rỡ, túm lấy thỏi vàng, nhét vào trong lồng ngực, lại từ tốn nói: "Đây là thụy thú, nếu dâng cho thiên tử, ngươi đạt được nó, sau này phúc thọ vô cương."

[BHTT - Edit] Đào Hoa Khúc - Nhược Hoa Từ ThụWhere stories live. Discover now