Chương 45: HAI NGƯỜI LÀ BẢO BỐI CỦA ANH

11.6K 586 11
                                    


Bánh Bao nằm bò trên giường, bĩu môi vẻ mặt ‘con đang rất không vui’. 

Ô Thuần Nhã buồn cười vỗ mông bé, “Sao vậy?” 

Bạn nhỏ Ô Trạch Vũ ngồi dậy bổ nhào vào lòng phụ thân bé, non nớt than thở, “Phụ thân có thể nào không cần Bánh Bao nữa không?”

Ô Thuần Nhã cúi đầu kinh ngạc nhìn bé, cậu không biết sao con mình lại nói như thế. 

Tư Không Viêm Nghiêu ngồi phía sau Ô Thuần Nhã, tựa cằm lên vai cậu, hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, cũng nhướn mày nhìn Bánh Bao trong lòng cậu. 

Bánh Bao bĩu môi, có chút ủy khuất nói với phụ thân, “Chính là sợ phụ thân không cần Bánh Bao nữa.” 

Ô Thuần Nhã dở khóc dở cười, bé con này chưa từng có cảm xúc tiêu cực như vậy, chẳng lẽ vì lời nói của người phụ nữ kia? Không đúng, không phải lúc ấy nó đã hùng hùng hổ hổ khóc ầm ĩ lên rồi đó thôi, vậy giờ là sao. 

“Bánh Bao có yêu phụ thân không?” Cậu cảm thấy trước vẫn là nên giải quyết khúc mắc của bé thì hơn, cậu biết nam nhân có chuyện hỏi mình, nhưng thôi cứ kệ đi, con là quan trọng nhất. 

Bánh Bao dùng sức gật đầu, bé đương nhiên yêu, rất yêu rất yêu nữa là khác. 

Hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, Ô Thuần Nhã cười nói, “Nếu Bánh Bao yêu phụ thân, vậy sao có thể không tin tưởng phụ thân được! Phụ thân yêu Bánh Bao nhất, sẽ không không cần Bánh Bao đâu.” 

Bánh Bao vẫn còn hơi hơi lo, ngẩng đầu nhìn ánh mắt ôn nhu sủng ái của phụ thân bé, trong lòng chua xót, “Nhưng Bánh Bao đã làm phụ thân rất đau.” 

Nhất thời không hiểu được lời của con, Ô Thuần Nhã quay đầy nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tựa trên vai mình, khó hiểu nhướn mày. 

Tư Không Viêm Nghiêu hiểu một chút, mở miệng giải thích, “Bánh Bao là nói khi sinh nó em rất đau.” 

Bừng tỉnh đại ngộ, cậu không biết con cậu làm sao lại biết cậu đau, thở dài, nhấc Bánh Bao lên, bé con này lại tăng cân, siêu nặng a, Ô Thuần Nhã luồn tay dưới nách bé nâng bé lên. 

“Biết phụ thân đau thì về sau phải ngoan ngoãn nghe lời phụ thân, rõ chưa?” 

Chớp mắt to, Bánh Bao nhỏ Ô Trạch Vũ mau chóng gật đầu, “phụ thân thả con xuống đi.” 

Ôm con lại vào lòng, Ô Thuần Nhã cười khẽ, cúi đầu cọ cọ mũi Bánh Bao, vô cùng thân thiết thì thầm, “Con là bảo bối của phụ thân, là bảo bối quan trọng nhất của phụ thân.” 

Tư Không Viêm Nghiêu khóe miệng mang theo ý cười, ôm hai cha con vào lòng, hôn lên đỉnh đầu Ô Thuần Nhã, lại duỗi tay nhéo nhéo má Bánh Bao, chất giọng nam nhân trầm thấp mang theo ngữ điệu khiến người ta cảm thấy an tâm, nói với hai người, “Hai người là bảo bối của anh.” 

Ô Thuần Nhã đỏ bừng mặt, người này gần đây càng ngày càng biết dỗ người khác vui vẻ. 

Bánh Bao hết sức vừa lòng với lời này của cha, đảo mắt, ngẩng đầu cười với Ô Thuần Nhã. 

[ Đam Mỹ - HOÀN] BÁNH BAO NHÀ AI - U HOÀNG TỬ LAMWhere stories live. Discover now