32. Duyên phận

191 16 16
                                    

Duyên phận, rốt cuộc nó là thứ gì nhỉ?

Đôi khi tôi vẫn hay nghe người ta lẩm nhẩm trong miệng hai chữ "duyên phận" đó. Nhưng rốt cuộc lại chẳng hiểu được nó là gì. Chắc có lẽ nó là sự gắn bó mật thiết với nhau từ hai con người xa lạ, tạo nên một cuộc tình đẹp như trong mộng mà có lẽ ít ai trên đời có thể tìm lấy một bến đỗ về cho riêng mình. Hoặc cũng có khi nó là sự gắn bó với nhau không phải chỉ ở kiếp này, mà là ở kiếp trước, nối với nhau bằng tơ hồng vô hình. Nhưng họ hoàn toàn không nhận ra được người ấy trước mắt, phớt lờ cả trực giác mách bảo.

Tôi cũng chẳng biết duyên phận là gì nữa. Chẳng qua muốn tìm hiểu nhưng lại không biết tìm hiểu từ đâu thôi. Chọn lấy một người thật sự gắn kết với mình là điều khó, không khác gì đi tìm viên ngọc lục bảo giữa hằng hà sa số những viên đá tầm thường khác vậy.

Trời đã quá trưa, ánh nắng Mặt Trời không còn ấm áp, dễ chịu nữa. Nó trở nên gay gắt, khiến bất cứ ai đi dưới ban trưa như thế cũng phải thốt lên chửi rủa đầy bực tức, muốn mau chóng về nhà để né tránh nó. Tôi đóng cửa sổ lại, buông chiếc rèm xuống rồi ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, vẩn vơ suy nghĩ mấy cái gì đâu không biết. Mùi thuốc gây mê phảng phất trong không khí, chắc hẳn có một bệnh nhân nào đó vừa được chuyển lên phòng cấp cứu hay đang được khâu lại vết thương nào đó. Trong người không có bệnh, cũng chẳng có kết quả bị ung thư nào cả, tôi vẫn khỏe mạnh như thường, ấy thế mà các bác sĩ lại chưa cho tôi xuất viện. 

Họ bảo rằng nên giữ tôi lại tầm một tuần nữa mới được ra về, để tiện ở lại theo dõi tình hình sức khỏe thế nào, bệnh tình ra sao. 

Càng tốt, một khoảng thời gian như thế đủ để cho tôi nỗ lực xuyên về rồi. Không dùng được thuốc ngủ với một liều nhỏ, tôi chỉ có thể dùng giấc mơ của mình. Bởi có lẽ nó an toàn và hiệu quả nhất, không đến mức nguy hiểm gây hại cho sức khỏe, hay thậm chí là kết liễu mạng sống của tôi như phương án sử dụng thuốc ngủ kia. 

Khẽ buông một hơi thở dài, tôi đưa mắt nhìn lên trần nhà. Không biết tôi trở về rồi, chàng ở quá khứ sẽ như thế nào nhỉ? Lúc tôi đứng giữa ranh giới quá khứ và hiện tại ấy, hình như tôi có bị ngã xuống thì phải. Ngã xuống một cái xuyên trở lại thời cách đó hơn hai trăm năm sau, thật lạ lùng gì đâu. Cơ mà ngã kiểu đấy khá đau đấy, mặc dù tôi có cảm nhận được một chút nhức mỏi ở toàn thân.

Như thế chắc không sao đâu ha...

Vớ vẩn, lo làm chi cái chuyện của người ta! 

Chàng buồn hay không thì mặc chứ, đã là quá khứ làm sao thay đổi được!

Nói thế chứ trong lòng tôi gợn lên một thứ cảm xúc gì đó, đau buồn khắc khoải không nguôi, nhất là khi thấy ảo ảnh của chàng hiện lên ấy. Hệt như mạng sống yếu ớt của một sinh linh, day dứt chưa muốn buông bỏ mọi thứ nó muốn để bay về nơi nó thuộc về, gạt bỏ tất cả hi vọng cứu chữa của kẻ khác. 

Cửa xịch mở.

"Nhật Hạ", Thằng Thiên bước vào, cắt ngang dòng suy nghĩ không dứt của tôi, "Ba mẹ cậu về mất rồi."

[Cảm Hứng Lịch Sử] Trở Về Thời Tây SơnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ