4. Chữ viết

402 42 16
                                    

"Tôi là con nít khẩu tồn nhũ xú (1), nào dựng nên nghiệp lớn được chứ?", Cậu cười nhẹ.

Hơ hơ

Nói gì thì nói

Chứ riêng tôi không tin câu này

Hoàn toàn không tin!

Có thể bây giờ thì không, nhưng vài chục năm nữa thì có thể có đó. Nguyên cái cơ đồ sự nghiệp to tổ chảng luôn. 

Cho nên đừng có mà quá khứ nói một đằng, tương lai làm một nẻo.

"Nếu như Út đây thấy trang phục trên người chị khác thường, vậy chị có biết chữ không?", Cậu lại tò mò hỏi thêm.

Hítttttttt 

Hàaaaaa

Nhật Hạ, phải kiềm chế lại, phải kiềm chế lại

Sao xuyên về rồi mà chẳng yên với ba con người này vậy!!?

Hỏi về trang phục thì tôi trả lời, biện minh được, chứ...

Hỏi về chữ viết thì thế quái nào mà nói dối được??

"Haha...", Tôi gượng cười, giọng nhỏ dần đi, "Không biết"

"Hả?", Cậu ngạc nhiên hỏi lại, "Chị bảo không biết là thế nào?"

"Không biết chữ", Tôi một lần nữa thú nhận. Hỏi tôi chữ Quốc ngữ thì biết, chứ mấy cái chữ thời xưa thì...miễn nhé!

Cậu lập tức lấy ra nào là một tờ giấy nhỏ, một chiếc nghiên mực rồi cọ, thỏi mực đen tuyền. Tôi chăm chú nhìn, để xem cậu tính làm gì tiếp theo. Định thử tài tôi ư? Không ấy đợi tôi về nhà lấy đống bằng khen rồi hãy thử được không? Tuy bây giờ đang có gió mát, nhưng chắc vì do căng thẳng quá nên tôi chả thấy mát chút nào, trái lại còn thấy mồ hôi chảy ướt cả trán nữa cơ.

Giải cứu Nhật Hạ, giải cứu Nhật Hạ tôi đây điii!

Cậu thuần thục mài mực, xong nhúng cọ vào trong nghiên, viết lên giấy chữ 大越 (2) thật to, trông cứ như rồng bay phượng múa trước mặt tôi vậy. Rồi cậu quay qua hỏi tôi :

"Chữ này là chữ gì?"

Hmmm....

Cái chữ 大 (3) kia, nhìn thì quen nhưng lại chả nhớ gặp nó ở đâu cả. Chịu thôi, trí nhớ kém, thế quái nào tôi lại học được cái môn Lịch sử mà đa phần ai cũng chê nó dài. 

Thế là tôi bất lực lắc đầu, phủ nhận hết tất cả mọi hi vọng cuối cùng mà cậu dồn hết lên cho tôi.

"Không biết? Chữ này có nghĩa là tên nước ta, là Đại Việt đấy!", Cậu sửng sốt, rồi tiếp tục viết thêm bốn chữ  感激涕零 (4) lên giấy, "Còn bốn chữ này thì sao?"

"Chịu", Tôi đáp cụt ngủn

Huệ ngán ngẩm thở dài, nhưng vẫn nhẫn nại mà giải thích cho tôi :

"Bốn chữ đó là cảm kích thế linh. Mà, nãy giờ chị toàn lắc đầu, vậy chị thử viết cho tôi một từ xem?"

"Cậu có ngốc không đấy?", Tôi suýt tát vào mặt mình một cái để nhận thức mơ và thật, "Tôi không biết chữ, sao lại thử tài của tôi? Không biết..."

[Cảm Hứng Lịch Sử] Trở Về Thời Tây SơnWhere stories live. Discover now