9. Vẫn là tán gẫu

289 39 29
                                    

"Hôm nay anh không đi buôn sao?", Sau một khoảng thời gian tôi ngẩn người ra nhìn ngắm cảnh vật, hay nói đúng hơn là bận ngắm nhìn cái con người ở trước mặt thì tôi mới chợt nhớ ra một điều. 

Đó là hôm nay chàng không đi buôn trầu như thường lệ. Không còn tiếng gió, tiếng chim líu lo inh ỏi trên đầu nữa, mà chỉ còn lại tiếng thở đều đều của hai con người hiện diện ở đây. 

"Cô không muốn tôi ở lại với cô ư?", Chàng tiếc nuối hỏi, buông tay cho bông hoa cỏ tranh lảo đảo chao lượn trên không rồi đáp xuống nơi âu yếm nó phút cuối đời. Giọng điệu chàng có phần dịu đi đôi chút, không còn nhàn nhạt trả lời cho qua chuyện trong mấy ngày đầu tôi đột nhiên xuất hiện trong cái nhà này nữa.

Chắc chắn là có ẩn ý trong này!

Không thể nào mà đột ngột thay đổi tính tình chỉ vì một người nào đó được. 

"Không phải không muốn, mọi ngày anh đều vác cái thân đi đâu đó đến chập tối mới chịu về. Hôm nay thấy anh nhàn rỗi ở nhà, thấy lạ nên hỏi." Tôi đưa chân đạp mảnh lá khô ban nãy mà không hề thương tiếc nó.

"Cô tưởng ngày nào tôi cũng đi buôn chắc à?", Chàng cười nhẹ, "Thằng Ba với thằng Út nó ra ngoài sông Côn bắt cá rồi. Cô muốn đi với chúng nó không?"

"Bắt cá?", Tôi hỏi lại.

"Ừ. Cô muốn đi không?", Chàng kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.

 "Tôi ra ngoài đấy chỉ tổ lãng phí thì giờ của anh với hai cậu mà thôi." Tôi xua tay khước từ, "Không đi đâu."

"Nếu cô không biết bắt cá, thì chỉ cần ngồi trên bờ." Chàng cố gắng dụ dỗ tôi đi theo, "Nhật Hạ, đi với tôi đi."

...

Rốt cuộc anh có còn là anh lớn trong nhà hay không đấy? Mọi ngày tôi nhớ anh nghiêm nghị lắm, chững chạc hẳn hoi, làm tôi cũng ngưỡng mộ anh phần nào vì một tay nuôi cả nhà này. Cớ sao giờ lại vòi vĩnh như con nít rồi?

"Anh không tự đi một mình được sao?"

"Không muốn." Chàng níu lấy tay tôi, "Tôi là người lớn ở đây, cô há lẽ nào không nghe lệnh tôi ư?"

"Anh có phải vua chúa đâu, sao tôi phải nghe lời chứ?", Tôi phũng phịu đáp, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay thô ráp ấy dần truyền qua đôi tay nhỏ nhắn của tôi, rồi dần truyền đến tim một cảm xúc mà có lẽ tôi không biết nên gọi nó là gì.

Nhưng, bất chấp mọi lời từ chối của tôi, chàng vẫn một mực kéo tôi đi cho bằng được.

Đã ít nói mà còn cứng đầu nữa, người gì đâu kì cục ghê!

.
.
.
.

"Đây là sông Côn sao?", Tôi ngạc nhiên nhìn dòng sông đang nhiệt liệt chào đón ánh Mặt Trời để rồi tạo những "hạt kim cương" lấp lánh trên dòng nước mát ấy.

"Phải, là sông Côn." Chàng ôn tồn nói, "Bộ cô chưa từng thấy nơi này ư?"

"Chưa từng", Tôi vớ lấy một lời nói dối vừa xuất hiện trong não. 

Không phải là chưa từng thấy, tôi từng thấy rồi chứ! Có lần lớp tôi được đi đến bảo tàng Quang Trung, xong cả lũ kéo nhau ra sông mà chụp ảnh rồi tạt nước nhau nữa. Làm sao mà không biết được? Chỉ là giờ mới được nhìn thấy tận mắt thôi. Rất nhanh chóng, tôi đã nhìn thấy Huệ và Lữ đang chìm đắn trong cuộc vui dưới nước, trên bờ là mấy con cá xấu số bị bắt lên, con thì giãy đành đạch để mong rũ lòng thương của con người mà thả về tự nhiên, con thì nằm phơi thây ra đó, như muốn buông bỏ tất cả mọi thứ để đầu hàng số phận. 

[Cảm Hứng Lịch Sử] Trở Về Thời Tây SơnDonde viven las historias. Descúbrelo ahora