24.6

2.7K 102 24
                                    

Thấy tôi nhận ra mình, góa phụ đậu hũ chỉ cười khúc khích.

Cô ta giật mạnh xích sắc, lắc mạnh bộ xương trên vai rồi lao về phía tôi: "Tất cả mọi người đều phải chết!"

Xích sắt kêu leng keng, mưa đá trực tiếp nện vào chúng tôi.

Bậu cửa sổ quá hẹp, một tay tôi giữ lấy thành cửa sổ, định đổi tay cầm rìu xông lên.

Trong bóng đêm, Huyền Vũ xoay người hóa thành chim, vô số lông vũ chắn mưa đá lại.

Còn Văn Bân thì đá văng khung cửa sổ, đẩy tôi vào trong: "Trốn trong đó! Không được ra ngoài!" Sau đó anh giật lấy cây rìu, tự chặt vào hai tay của mình.

Xuyên qua đôi cánh của Huyền Vũ, tôi thấy anh lao về phía góa phụ đậu hũ.

"Văn Bân!"

Tôi muốn trèo ra, nhưng Văn Bân đã dùng đôi tay nhuốm máu giữ chặt góa phụ kia. Anh hét lớn: "Người phê mệnh kia tốt nhất đừng phê sai! Nếu ông đây chết rồi, có biến thành quỷ cũng phải đi tìm ông ta!"

Góa phụ đậu hũ rất sợ máu của anh, vội choàng tay ôm đứa bé muốn bỏ trốn.

Trong tiếng cười khanh khách quái dị, mưa đá càng lúc càng lớn.

Huyền Vũ ngẩng đầu rít lên một tiếng, bay về phía Văn Bân, dùng đôi cánh của mình chắn mưa đá, móng vuốt chộp lấy xích sắt kéo góa phụ quay lại.

Văn Bân nhân cơ hội này giữ lấy cô ta.

Cô ta chạm vào máu của Văn Bân như đụng trúng than lửa, nhưng vì ngâm trong nước quá lâu, cơ thể trắng mịn như cá, thậm chí còn có vảy.

Sau tiếng hét đau đớn, cô ta trực tiếp vùng vẫy bỏ chạy, còn điều khiển nước tấn công, thiếu chút dìm chết Văn Bân.

Tôi ở trong nhà nhìn Huyền Vũ bị mưa đá xối trúng, móng vuốt suýt không giữ được xiềng xích.

Văn Bân không có cách nào giữ chặt góa phụ trơn như cá này, còn bị mưa đá xối.

Tôi đang quýnh lên, vô tình nhìn thấy một bồn gỗ trong góc nhà, lập tức kéo nó qua cửa sổ, nhảy ra ngoài.

Tôi dùng bồn gỗ che đầu, nhặt chiếc rìu Văn Bân để lại, tay kia cầm khóa đá tới áp sát góa phụ.

Mấy năm nay tôi tự gây dựng sự nghiệp, việc gì bản thân có thể làm đều tự làm, tránh vung tiền hoang phí!

Bị khóa đá áp chế, góa phụ đậu hũ vội trượt đi, quay đầu nhe răng về phía tôi, khoảnh khắc ấy gương mặt thanh tú đó như một con cá piranha há miệng đầy răng nanh, vô số vảy lập lòe trên mặt trông hệt thủy yêu.

Tôi sợ đến mức quên cả thở, vung rìu bổ vào người cô ta.

Nhưng tay cô ta lập tức mọc ra móng vuốt sắc nhọn, định cào vào tôi.

Những móng vuốt ấy trực tiếp chộp lấy chiếc rìu bẻ sang một bên.

Nếu nó rơi xuống, tôi chắc chắn sẽ mất mạng.

"Đàm Tây!" Văn Bân quát lớn, trực tiếp xông tới.

Nhưng anh không bắt được góa phụ đậu hũ mà trực tiếp kéo bộ xương khô trên người cô ta.

U sầu ám hận: Si nam oán nữ phong nguyệt trái nan thường - Khát VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ