Sắc mặt mẹ tôi lúc trắng lúc xanh, ôm chặt chó lớn không buông, còn nhét cho Mễ bà một phong bì màu đỏ, mua một đống bùa chú bùa hộ mệnh, đổ cả vại gạo kia trong phòng mình.

Kể từ ấy, đêm nào bà cũng ôm chó lớn đi ngủ.

Nhưng dù có chăm chỉ bón phân thế nào thì rau ở luống sau nhà đều chết.

Có hôm tôi tan học trở về, một nhóm người thấy chó đực cưỡi lên chó cái ở bên đường, nói những lời rất khó nghe.

Mặt mẹ tôi khi đó đỏ bừng rồi trắng bệch, sau đó lại đỏ.

Bà bảo tôi mau về, còn mình chạy đến chỗ bác sĩ thú y lấy thuốc, nói là lợn trong nhà sắp đẻ.

Đến bữa tối, bà nấu thịt cho chó lớn, giục tôi làm bài tập nhanh rồi đi ngủ.

Nhưng chuẩn bị thiếp đi, tôi lại nghe tiếng chó sủa inh ỏi và tiếng mắng mỏ của mẹ vọng từ phòng bên cạnh.

Sáng hôm sau, trên cổ mẹ tôi có vài vết xước, bà nói rằng do lúc lên núi lấy củi bị cành cây cào vào.

Nhưng nó không giống vết thương do cành cây gây ra mà như móng vuốt của chó.

Tôi hỏi thêm một câu, bà liền tát tôi, mắng tôi mới sáng sớm đã nổi điên.

Chó lớn lao tới bảo vệ tôi, sủa về phía mẹ.

Từ đấy, đêm nào mẹ cũng ngủ với chó lớn nhưng tiếng sủa đã không còn nữa.

Thỉnh thoảng gặp tôi, người trong thôn sẽ hỏi tôi sao không dắt chó đi dạo, có phải lại bị mẹ tôi bế vào phòng không, sau đó là tiếng cười rộ.

Tôi về nhà hỏi tại sao bà ngủ với chó lớn, thôn dân lại cười.

Bà tát tôi ngay tại chỗ, chửi ầm lên, đuổi tôi qua nhà ông bà nội, nói rằng không biết bố mày đã chết ở đâu, bảo đứa con của chồng trước đi cho ông bà nội nuôi, sau đó xoay người bỏ đi.

Nhưng ông bà nội lại đưa tôi về, ầm ĩ với mẹ, mọi người trong thôn đều kéo tới xem náo nhiệt.

Ông bà nội nói tôi là do mẹ sinh, hoặc là nuôi, hoặc là đánh chết đi, bọn họ già rồi, không còn sức nuôi con giúp bà ấy, muốn trách thì trách bà ấy sinh được mà không nuôi được!

Mẹ tôi chung quy không đánh chết tôi, nhưng mỗi lần đều ngày đóng học phí, mẹ đều bảo tôi đi xin tiền ông bà nội.

Nếu tôi không đi, bà ấy sẽ kéo lỗ tai tôi, đánh đấm không ngừng.

Những lần như vậy, tôi đều nhìn ra sau lưng bà ấy với vẻ mặt hoảng sợ, chó lớn cũng sủa.

Bà lập tức hoang mang quay đầu, sau đó chửi tôi với chó lớn, rồi bỏ đi đổ phân cho luống rau sau nhà.

Dần dần tôi biết cách, chỉ cần mẹ đánh tôi, tôi đều sẽ nhìn sau lưng bà, sau đó lộ vẻ sợ hãi.

Mà chó lớn cũng sẽ sủa ầm lên với bà.

Mẹ tôi sẽ sợ, không đánh tôi nữa.

Có điều bất kể ngày hay đêm, bà ấy đều như hình với bóng cùng chó lớn.

U sầu ám hận: Si nam oán nữ phong nguyệt trái nan thường - Khát VũWhere stories live. Discover now