CHƯƠNG 45:

687 18 0
                                    

Sau khi Thương Diệc Trụ rời đi, hắn đi qua lối đi ít người qua lại, sau khi bảo tiêu hộ tống hắn tới bãi đỗ xe, bọn họ mới rời đi.

Hắn không vội vã lên xe, mở cửa, lấy ra mũ lưỡi trai màu đen trong xe, đem mũ lưỡi trai đội lên đầu, che lại hơn phân nửa khuôn mặt, thuận tay lấy luôn bao thuốc lá bên cạnh, dựa vào bên cạnh xe.

Thương Diệc Trụ kẹp một điếu thuốc trên tay, châm lửa hút một hơi, phun ra làn sương lượn lờ mờ ảo, hắn hất thần, suy tư, thiếu chút nữa làm tàn thuốc lá cháy tới làm bỏng đầu ngón tay, đem hắn lấy lại tinh thần.

Mày hắn chau lại, hình như hơi có chút tức giận, đúng lúc điện thoại không đúng thời điểm reo lên.

Cảm xúc không kiên nhẫn của Thương Diệc Trụ nổi lên, nhưng nhìn đến người gọi tới, nhanh chóng đem cảm xúc trong lòng đè xuống, hắn dập tắt tàn thuốc, thanh âm bình tĩnh lại: " Mẹ."

Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã gần 10 giờ, hắn nhẹ nhàng nói: " Có chuyện gì vậy?"

Mấy năm trước, mẹ hắn Lâm Tú Uyển, mắc bệnh nặng nên thân thể suy yếu vô cùng, hơi một chút trái gió trở trời, hơn nữa bệnh căn lưu lại từ hồi trẻ, Lâm Tú Uyển không dám quá chiều chuộng bản thân mình, hằng ngày làm việc nghỉ ngơi cực kỳ có quy luật, mỗi ngày đúng 9 giờ tối đã lên giường nghỉ ngơi rồi, giờ này tìm hắn, nhất định là có chuyện gì đó quan trọng.

" Mẹ đã thấy tin tức rồi." Thanh âm nói chuyện của Lâm Tú Uyên dịu dàng ôn nhu, giống như gió xuân ấm áp cọ qua tai.

Thương Diệc Trụ không nghĩ tới chuyện giấu Lâm Tú Uyển: " Qua một thời gian nữa, con nhất định sẽ dẫn em ấy về ra mắt mẹ."

Lúc còn đang đi học hắn đã trực tiếp nói cho Lâm Tú Uyển rằng hắn không thích phụ nữ, bởi vì chuyện này Lâm Tú Uyển thiếu chút nữa đã đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với hắn, nhưng sau đó thấy hắn quá quyết tâm, dần dà đành phải chấp nhận.

Sau khi chấp nhận rồi, bà lại ngóng trông bên cạnh Thương Diệc Trụ có người chiếu cố hắn, nhưng mấy năm nay Thương Diệc Trụ vẫn không có tìm ai, làm Lâm Tú Uyển cũng lo lắng không thôi.

Lâm Tú Uyển thở dài, mong ngóng bây lâu nay cuối cùng Thương Diệc Trụ cũng tìm được bạn trai rồi, nhưng khuôn mặt này.....

" Đứa nhỏ đó với con trai của dì Tần con lớn lên thật giống nhau, nếu không phải một người họ Từ một người họ Cố, mẹ còn nghĩ đó là cùng một người nữa."

Hai chữ dì Tần từ trong miệng Lâm Tú Uyển phát ra, lông mày Thương Diệc Trụ lập tức không vui rũ xuống, thậm chí còn không còn tâm trạng giả vờ nữa, làm như cực kỳ không muốn nghe.

Thương Diệc Trụ nhàn nhạt nói: " Khuôn mặt giống, tính cách khác nhau một trời một vực."

Nói đến đây, hắn lại nhớ đến Cố Chỉ quật cường ngồi ở mép giường, đôi mắt hồng hồng nhìn hắn chăm chú chờ đợi đáp án từ hắn, Thương Diệc Trụ chỉ cảm thấy phiền muộn trong lòng lại càng tăng lên.

" Nếu cùng đứa trẻ đó ở bên nhau...." Thanh âm Lâm Tú Uyển càng thêm dịu dàng, như đang khuyên nhủ Thương Diệc Trụ, nhưng lại lo lắng hắn sẽ không vui, ngữ khí lại nhẹ nhàng hơn nữa, "..... Chuyện trước kia, nên quên hãy quên đi, một bên vẫn nhớ tới người cũ, một bên lại vui vẻ bên người mới, đối với ai cũng không công bằng."

BỔN PHẬN CỦA THẾ THÂNحيث تعيش القصص. اكتشف الآن