Chương 4: Bị bạo lực học đường

10.9K 1K 154
                                    

Biên tập: Nguyệt Mẫn

Chỉnh sửa: Hiểu Mịch | Đọc kiểm: Red Tea

"Cố Diệp, sao mày dám về nhà mách lẻo! Mày có nghĩ đến sáu tháng nữa sẽ sống thế nào chưa?"

***

Khi bà Cố về đến nhà cũng là lúc Cố Diệp và Cố Dương cất sách vở vào ba lô của mình. Tất cả học sinh cấp ba đều phải học nội trú, mỗi tháng về nhà một lần, mỗi lần chỉ được ba ngày, cho nên có không ít đồ đạc cần gói ghém mang đi.

Bà Cố kiểm tra ba lô của hai đứa xong thì vào bếp đem ra rất nhiều thịt khô, hoa quả, bánh mì, đồ ăn vặt rồi nhét vào ba lô cho hai đứa.

Cố Diệp nhìn ba lô của Cố Dương, nhỏ giọng than thở một câu: "Con cảm thấy của em nhiều hơn của con."

"Vậy sao?" Cố Dương ngây thơ định lấy ra so sánh. Bà Cố giận dỗi đánh một cái vào tay nhóc, sau lại hơi xấu hổ nhét cho Cố Diệp thêm một túi bò khô: "Còn nửa năm nữa là thi đại học rồi, ăn nhiều một chút, ráng mà học hành đàng hoàng nghe chưa."

Cố Diệp thỏa mãn ôm lấy ba lô, cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn mẹ!"

Một tiếng mẹ này làm nét mặt bà Cố thoáng chốc thay đổi, trong lòng cũng có vài cảm giác phức tạp, nhìn thái độ thỏa mãn của Cố Diệp khiến khóe miệng bà không khỏi cong lên, dùng sức xoa lên đầu Cố Diệp: "Học chăm vào! Đừng để người ta nói con ngốc!"

Cố Diệp cười gật đầu: "Vâng!"

"Phải rồi, bài tập nghỉ đông đã làm xong chưa?" Sắc mặt bà Cố nhu hòa, vất vả lắm mới có cảnh mẹ hiền con thảo, không ngờ sau câu nói vừa rồi, đến lượt Cố Dương mặt mày tái mét.

Bà Cố không nể mặt liền: "Chưa làm hả?"

Cố Dương gãi gãi đầu, tèo rồi, bài tập gì nhỉ, quên mất tiêu.

"Không làm thì không làm." Cố Diệp vuốt đầu em mình, nghiêm túc an ủi: "Em là đứa ngốc sẽ có phúc của đứa ngốc, vốn dĩ không cần phải học giỏi làm gì, mệnh cách em dù sao cũng là nhất sự vô thành, học gì cũng không giỏi, không cần phải lao lực làm chi. Để anh tính giúp em, lần này dù em không làm thì giáo viên cũng không la em đâu."

Cố Dương ngay tức thì ngẩng đầu lên, dáng vẻ đắc ý.

Bà Cố trở mặt ngay: "Chính con học không giỏi còn lôi em con học dở theo hả!"

Lúc này Cố Diệp chợt kề sát vào Cố Dương, nhìn nhìn khoảng cách giữa hai hàng chân mày, vui vẻ nói: "Em tư, em có muốn phát tài một chút không, mau đi mua vé số đi, nhất định trúng đấy."

"Oa! Em đi mua ngay đây!"

Bà Cố còn chưa nói xong thì Cố Dương đã chạy mất khiến bà tức giậm chân.

Cố Dương thật sự mua năm tờ vé số về, vừa đúng đêm đó chính là ngày mở thưởng. Sau bữa cơm tối, Cố Dương cầm trên tay tờ vé số, thành kính giơ trên đầu, nghiêm trang nói: "Ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại trên trời có linh thiêng xin phù hộ cho cháu!" Nói xong nhìn ra cửa lại phát hiện không có ai đành nhỏ giọng nói thêm câu nữa: "Anh ba phù hộ!"

[ĐM/EDIT] ĐẾN CẢ NGƯỜI QUÈ CŨNG BỊ TÔI LỪA ĐỨNG DẬYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ