"Bệ hạ, lúc trước khi ta còn chưa vào cung đã vô tình nghe thấy người ta nói đến gì mà 'ngục tối', '' đổi người '.Người nói là một người có gương mặt có đôi chút giống với bệ hạ, hắn đang nói cùng cấp dưới của hắn, lúc ấy ta chỉ nghe một chút đã bỏ qua, ngày đó đang ở ngục tối mà lại thấy những người đó hành động trông rất lén lút, lại đột nhiên nhớ tới chuyện này nên chưa kịp nghĩ đã nói ra......"

Sau khi xong việc, Thẩm Úc nghĩ lại cũng cảm thấy là do lúc đó mình quá xúc động,  lúc đó y chỉ nghĩ đến việc không thể để người của Việt Vương mang Hà Cẩm Nguyên đi, lại không để ý tới chuyện mình thân là một người suốt ngày sinh bệnh, là người một năm không ra khỏi cửa mấy lần, một công tử như vậy không nên nhạy bén như thế mới đúng.

"Ta biết ta nói thế có chút khó tin, nhưng sự thật chính là như vậy. Tất cả đều là những chuyện không liên hệ với nhau nhưng không hiểu sao lại trùng hợp bị ta bắt gặp, bệ hạ lựa chọn một mình tới hỏi ta chắc cũng là vì không thể tra ra bất cứ dấu vết nào cả, đúng chứ?"

"Không sai, đúng là trẫm không tra được cái gì hết." Thương Quân Lẫm không đẩy tay Thẩm Úc ra "Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện trẫm vĩnh viễn sẽ không tra được gì."

"Ta cũng chưa làm cái gì, bệ hạ cứ tra thoải mái." Cảm nhận được bầu không khí đã hòa hoãn hơn, Thẩm Úc nghiêng đầu vỗ nhẹ lên bàn tay Thương Quân Lẫm"Lần sau bệ hạ đừng làm ta sợ nữa, ta nhát gan, không chịu nổi việc bị dọa thêm lần hai đâu."

"Trẫm thấy lá gan của ngươi rất lớn."

Da thịt được bao bọc ấm áp, cảm giác khi chạm vào nó còn ấm hơn so với loại Ngọc ấm thượng hạng, dưới ánh mắt lấp lánh ánh lên sự vô tội của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm thu tay lại, mặt không đổi sắc mà dùng ngón tay cái vuốt ve ngón trỏ: "Tiếp theo có phải muốn tìm trẫm đòi bồi thường hay không?"

Vị quý quân này của hắn thân kiều thể khí, một chút oan ức cũng không chịu nổi, Thương Quân Lẫm chợt nghĩ đến một con mèo mà một vị sủng phi của tiên đế đã từng nuôi, nó là một con mèo do ngoại bang đưa tới, nó xinh đẹp lại tự phụ, ánh mắt nó cũng trong suốt giống như Thẩm Úc.

"Bệ hạ thật hiểu ta, chẳng qua lần này ta không muốn được ban thưởng thứ gì, bệ hạ chịu nói cùng ta một chút để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta là được." Thẩm Úc biết, đối xử với người cầm quyền như Thương Quân Lẫm thì thái độ càng nhẹ nhàng càng tốt.

"Không sợ trẫm tiếp tục nghi ngờ ngươi sao?" Thương Quân Lẫm ngoài ý muốn hỏi.

"Ý của bệ hạ là đã không còn nghi ngờ ta sao?" Thẩm Úc hỏi lại.

Thương Quân Lẫm nắm lấy cằm Thẩm Úc, nhìn thẳng vào y nói: "Có đôi lúc trẫm thật sự không biết nên nói ngươi thông minh hay nên nói gan ngươi lớn."

"Đương nhiên là thông minh, một người ngu dốt làm sao xứng đứng ở bên cạnh bệ hạ." Thẩm Úc không chút do dự nói.

"Quý quân nói luôn luôn đúng." Buông cằm Thẩm Úc ra, Thương Quân Lẫm đi đến bên bàn ngồi xuống "Lại đây, không phải muốn nghe kể tiếp sao?"

Thẩm Úc ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Thương Quân Lẫm ngồi xuống.

"Trẫm sai người tra xét một vòng, chỉ tra được mấy người ngoài lề, người phía sau màn rất cẩn thận, từ đầu đến cuối cũng chưa ra mặt, mỗi lời nói hay mỗi mệnh lệnh đều thông qua vài người làm trung gian để truyền xuống......"

Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân Where stories live. Discover now