Chương 42 : Tình báo

531 33 0
                                    

Đồng hồ treo trên vách tường đã là hai giờ ba mươi phút, bốn phía đều yêu tĩnh, thậm chí hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình và tiếng đồng hồ kêu tí tách, Tần Vị chậm rãi nhìn thân ảnh mông lung thoáng hiện trước mắt, nhếch miệng cười nhợt nhạt.

Người đàn ông kia đứng bên cửa sổ, trên mặt tái nhợt vẻ mặt lạnh nhạt, tóc con hạ xuống, tròng mắt mang theo tức giận.

"Em tức rồi?" Tần Vị nhìn Quý Ngôn cười, vẫy tay về hướng Quý Ngôn, "Lại đây!"

"Tần Vị, ngày hôm nay sao anh có thể nói những lời đó với mẹ mình?" Quý Ngôn cau mày, không tính đi về phía Tần Vị.

"Em không qua đây thì anh chỉ có cách qua đó tìm em!" Tần Vị khẽ than, dáng vẻ khổ não, sau đó thân thủ tựa hồ muốn đem treo chân bó thạch xuống giường.

"Tần Vị, anh!" Quý Ngôn trừng mắt, xem động tác Tần Vị thật sự muốn đi tới, ngay lập tức liền đi nhanh về phía Tần Vị.

Tần Vị cười thuận tiện kéo Quý Ngôn tới, sau đó để thân thể Quý Ngôn ngã vào ngực mình, nhìn Quý Ngôn muốn giãy dụa liền nói, "Đừng lộn xộn nha, sau khi tai nạn anh luôn cảm thấy toàn thân đều đau~"

"Rõ ràng anh không hề bị thương nặng!" Quý Ngôn cau mày cắn răng nghiến lợi nói, nhưng không giãy quá mạnh, chỉ thuận theo dựa vào lồng ngực Tần Vị, nghe nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông này mới khiến người ta an tâm.

"Mùa đông, lạnh không?" Tần Vị nhường chỗ để Quý Ngôn cùng nằm trên giường với hắn, mặc dù hơi chật hẹp nhưng Tần Vị vẫn đem thân thể lạnh băng của Quý Ngôn chặt chẽ ôm lấy.

"Không lạnh!" Quý Ngôn khẽ lắc đầu, cậu đã chết, sao còn để ý lạnh với cả không lạnh.

"Quả thật, lúc xảy ra tai nạn anh đã nghĩ, muốn cứ như vậy mà chết đi cũng tốt!" Tần Vị nhẹ nhàng lấy tay cuốn quanh sợi tóc của Quý Ngôn.

"Tần Vị!" Vừa nghĩ tới tai nạn xe, thân thể Quý Ngôn đều phát run, tức giận ngẩng đầu nhìn Tần Vị.

"Như vậy em sẽ không cần nghĩ nhiều, anh cũng không cần nghĩ nhiều, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi." Tần Vị cười, thả sợi tóc của Quý Ngôn, đầu ngón tay rơi trên má Quý Ngôn chậm rãi vuốt nhẹ đường nét gương mặt, cuối cùng đầu ngón tay dừng lại trên khóe môi cậu.

Trong trí nhớ hỗn loạn của hắn, giống như mới hôm qua còn lấy hành lý đứng ở cửa nhà kiên định nói cho Quý Ngôn viền mắt đỏ hoe, hai năm sau hắn sẽ trở về.

Nhưng hiện tại, đã là bảy năm sau.

"Đã nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn không thể ở bên nhau sao?"

Nghe Tần Vị nói, Quý Ngôn ngẩn người, viền mắt hơi cay không nhìn Tần Vị. Nhưng Tần Vị lại duỗi tay ôm lấy má cậu cưỡng bách cậu nhìn hắn, ánh mắt Tần Vị nghiêm túc lại kiên định khiến lòng Quý Ngôn run lên.

"Quý Ngôn..." Tần Vị ôn nhu gọi tên Quý Ngôn, hơi dùng sức để Quý Ngôn nhích lại gần mình, cứ như vậy hôn môi Quý Ngôn, nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi Quý Ngôn cảm thụ được hơi thể của cậu.

"Em đừng nghĩ gì cả, đừng buồn phiền thống khổ, chỉ cần em làm bạn với anh là tốt rồi!" Tần Vị nói như vậy, ôm Quý Ngôn thật chặt, khí tức ấm áp ám muội này lan tràn giữa hai người, trong mắt Quý Ngôn cũng thấy được cậu yêu tha thiết Tần Vị, cậu giống như bị ánh mắt người này làm cho mê hoặc rồi không kiềm chế được sa vào trong đó.

Tôi Đã Chết Rồi [Bản edit chính do editor đăng]Where stories live. Discover now